Thay Hồng Trướng, Kết Duyên Trăm Năm
20.
Mười năm sau.
Một nhóc con trắng trẻo như búp bê ôm lấy cái đầu nhỏ xíu, đôi mắt sáng long lanh như ánh sao:
"Thì ra con được sinh ra như vậy đó hả!
Vậy sau đó... thế tử có c.h.ế.c không?"
"Tiểu tử thối"
Tiếng còn chưa dứt, vành tai của nhóc con đã bị người ta véo lấy.
Cậu bé đau khổ vùng vẫy:
"Phụ thân ơi, con sai rồi!
Phụ thân vẫn sống khỏe mạnh mà!"
"Hừ."
Thế tử lúc này mới chịu buông tay, vừa xoa vành tai đỏ bừng của con, vừa dịu dàng nhìn ta:
"A Ngọc... nàng vẫn còn trách ta chuyện năm xưa sao?"
Ta cúi đầu, mím chặt môi không đáp.
Bên tai chợt vang lên tiếng giải thích sốt ruột của thế tử:
"Lừa nàng là ta không đúng.
Khi ấy ta không muốn thành thân, lại bị phụ mẫu thúc giục, đành giả vờ bệnh nặng."
"Không ngờ thật sự có người nôn nóng đưa con gái tới làm quả phụ..."
Hắn ngừng lại một chút, rồi tự nhiên ôm lấy vai ta:
"Nhưng mà, may mắn thay — người được đưa tới lại là nàng."
Ta giận dỗi đẩy hắn ra, tức giận nói:
"Vậy đơn thuốc đó căn bản là vô dụng!
Chàng giả bệnh suốt mấy năm như thế, rốt cuộc là vì sao?"
"Để giữ nàng lại bên cạnh ta."
Thế tử chớp chớp đôi mắt vô tội:
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
"Nếu không có thuốc nàng tự tay sắc, ta sợ mình thật sự không sống nổi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Nhưng không ngờ nàng lại tàn nhẫn đến thế — vừa qua cữ đã muốn rời đi, bỏ mặc cha con ta cô đơn lạnh lẽo."
Ta nghe vậy càng tức, hầm hầm nói:
"Phủ Lương vương là hoàng thân quốc thích, cao quý nhường ấy!
Là ta muốn lui là lui được sao?"
"Từ ngày ta bước vào phủ, hết năm này sang năm khác... sức khỏe chàng càng lúc càng tốt.
Còn giả vờ bệnh nặng — ai mà tin nổi?"
Ánh mắt thế tử tối đi đôi chút, khẽ nói:
"Ta sai thật."
"Nhưng ta thật lòng yêu nàng."
"Ngay từ lần đầu gặp mặt, ta đã biết nàng khác hẳn mọi nữ tử khác — không si mê dung mạo, cũng chẳng tham luyến thân phận ta."
"Cũng không thương hại vì ta bệnh tật."
"Nàng tỉnh táo, lạnh nhạt — lại càng khiến ta khao khát muốn kéo nàng từ tầng mây cao kia xuống."
"Khó khăn lắm mới kéo được nàng xuống..."
"Ngỡ rằng đã thỏa lòng, nhưng lại chỉ càng thêm tham lam."
"Ta muốn giữ lấy nàng, trói nàng ở bên cạnh ta — sống c.h.ế.c không rời."
"Đồ vô lại!"
Ta vừa thẹn vừa giận, buột miệng mắng.
Thế tử áp sát bên tai ta, cười ngạo nghễ:
"Đúng, ta chính là đồ vô lại."
Dứt lời, hắn cúi xuống, định hôn ta.
Ta giật mình vội vàng đẩy hắn ra:
"Đừng... còn có con ở đây kìa!"
Thế tử quay phắt lại, đúng lúc đối mặt với đôi mắt sáng lấp lánh của nhóc con.
"Phụ thân định hôn mẫu thân phải không? Phải không?"
"Cút, dắt em con đi chơi!"
Thế tử vừa xấu hổ vừa tức giận gầm lên.
(— Hoàn —)
Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com