Thay Chị Vào Hào Môn, Tôi Được Cưng Chiều Hết Mực (Thập Niên 90)

Chương 498



Thẩm Huệ Huệ thấy Tô Tâm Liên đắm chìm trong suy nghĩ của mình, lắc đầu nhẹ, đứng dậy định rời đi.

Tô Tâm Liên thấy cô muốn đi, hét lên một tiếng muốn giữ họ lại.

Cảnh sát đứng phía sau thấy vậy, lập tức chạy lên, ghì chặt Tô Tâm Liên xuống ghế: "Làm gì đó, ngoan ngoãn ngồi yên, không được động đậy!"

Tô Tâm Liên muốn đuổi theo Thẩm Huệ Huệ, nhưng bị cảnh sát khống chế không thể nhúc nhích, trong lúc vội vàng, cô ta vặn cổ tay, sử dụng năng lực của mình!

Vết đỏ như sống dậy, đột nhiên cuộn lên dữ dội.

Tô Tâm Liên chằm chằm nhìn Thẩm Huệ Huệ, trong lòng cầu xin thượng đế, nhất định phải để cô ta thành công!

Thẩm Huệ Huệ chỉ cảm thấy lưng lạnh buốt, dường như có thứ gì đó nguy hiểm đang lao tới, chưa kịp quay người, Hoắc Đình đã ôm cô vào lòng.

Vòng tay của Hoắc Đình rộng lớn và ấm áp, dựa vào người anh, cái lạnh lúc nãy biến mất, Thẩm Huệ Huệ chỉ cảm thấy xung quanh tràn đầy cảm giác an toàn.

Cô dựa vào Hoắc Đình, quay người lại với chút nghi hoặc.

Dường như có một tia ánh sáng đỏ lóe lên trong mắt Tô Tâm Liên, chỉ nghe thấy một tiếng thét thảm thiết, đôi mắt đẹp vốn có giờ đã khép chặt, hai dòng m.á.u đỏ sẫm chảy ra từ hốc mắt.

Cảnh sát bị dáng vẻ quỷ dị này của cô ta dọa cho giật mình, vội vàng gọi người bên ngoài vào hỗ trợ khống chế Tô Tâm Liên, đưa cô ta về phòng và mời bác sĩ đến kiểm tra.

Tô Tâm Liên khó khăn lắm mới có được cơ hội gặp mặt này, không những không thu hoạch được gì, mà còn rơi vào kết cục như vậy, cô ta làm sao cam tâm trở về.

Hai tay cô ta không ngừng vùng vẫy, dường như muốn bám lấy thứ gì đó để ở lại, nhưng lúc này cô ta đã bị phản phệ, mắt đầy m.á.u đen đỏ, ngay cả Thẩm Huệ Huệ ở đâu cũng không nhìn thấy, huống chi là cướp đoạt mọi thứ của cô ấy.

Tô Tâm Liên càng giãy giụa, cảnh sát xung quanh càng ghì chặt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Thấy tội phạm có dấu hiệu điên loạn, cảnh sát dẫn Thẩm Huệ Huệ và Hoắc Đình đến vội vàng tiến lên, đưa hai người rời khỏi đây.

Tô Tâm Liên tuy không nhìn thấy, nhưng tai vẫn nghe được, nghe thấy động tĩnh Thẩm Huệ Huệ và Hoắc Đình rời đi, cô ta biết mình bị cảnh sát khống chế, sợ rằng không còn cơ hội gặp lại họ nữa, dùng chút sức lực cuối cùng, hướng về phía hai người gào thét: "Thẩm Huệ Huệ, cô sẽ gặp báo ứng!"

"Tôi có năng lực tiên tri, tôi đã nhìn thấy tương lai của cô!"

"Cô cướp đoạt cơ duyên của tôi, cướp đoạt tài sản của tôi, Bạch gia là của tôi, Tô gia là của tôi, Hoắc gia là của tôi, Hoắc Đình kiếp trước yêu nhất là tôi!"

"Các người cướp đoạt thứ thuộc về tôi, các người phản bội tôi, cả đời không thể ở bên nhau, vĩnh viễn không thể hạnh phúc!"

"Đây chính là tương lai của các người, chúng sinh ly tán, kết cục thảm hại, còn không bằng tôi..."

Tô Tâm Liên vừa nói vừa không biết nghĩ đến điều gì, bỗng điên cuồng cười lên.

Cuối cùng, cảnh sát cũng khống chế thành công cô ta, mấy người hợp lực đưa cô ta vào phòng bên trong.

Thẩm Huệ Huệ nhìn Tô Tâm Liên bị giam lại lần nữa, nhìn đôi tay không cam lòng của cô ta vẫy vùng trong không trung.

Trên cổ tay cô ta có một vết cháy đen, trông giống như một phần da bị lửa thiêu thành than.

Kỳ lạ, trên tay cô ta làm sao có loại vết thương này, rõ ràng lúc nãy khi trò chuyện, vị trí đó chỉ là một vết bớt đỏ mà thôi.

Thẩm Huệ Huệ trong lòng có chút kinh ngạc, vừa đi ra ngoài vừa suy nghĩ hồi lâu.

Mãi đến khi Hoắc Đình bên cạnh không nhịn được, chủ động gọi cô.

"Huệ Huệ."

Phiêu Vũ Miên Miên

Thẩm Huệ Huệ hỏi: "Sao vậy?"


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com