Thật Thiên Kim Là Lão Tổ Tông Thời Phong Kiến

Chương 7







Bên trong sảnh nhỏ, bầu không khí lập tức rơi vào tĩnh lặng c.h.ế.t chóc. Những ánh mắt vốn dĩ đầy vẻ chế giễu giờ đây đều đồng loạt chuyển thành kinh ngạc, thậm chí còn xen lẫn sự sợ hãi.



Bên ngoài sảnh, một nhóm người tình cờ dừng bước.



“Chà! Đây là tiểu thư nhà ai mà mạnh mẽ thế?” Cố Tinh Thần không nhịn được mà thấp giọng cảm thán.



Người đàn ông lười biếng bước đi phía trước cũng dừng lại theo tiếng bạt tai vang lên. Anh quay đầu nhìn vào trong, đôi mắt đào hoa vốn mang vẻ uể oải hiếm khi lại ánh lên chút hứng thú.



Vừa rồi, nhân lúc có đông người vây quanh chúc thọ lão phu nhân, anh tranh thủ thoát ra, định chuồn đi.



Không ngờ sắp ra khỏi nơi này thì lại bị náo nhiệt trong sảnh nhỏ thu hút, thế là dừng bước quan sát.



Bên trong sảnh, Nam Tư Nhã bị tát đến mức ôm mặt ngã xuống ghế sofa, ngây người một lúc lâu mới hoàn hồn, bất chấp thể diện mà hét lên:



“Tạ Tang Ninh, cô điên rồi à?!”



Ánh mắt Tang Ninh lạnh lẽo: “Chị cả như mẹ. Các người làm những chuyện đáng xấu hổ này ở bên ngoài, tôi dạy dỗ các người có vấn đề gì sao?”



“Cô!”



Tang Ninh đưa mắt quét qua những người còn lại trong sảnh. Tất cả đều vô thức hít một hơi lạnh, sắc mặt cứng đờ.



Giọng nói của cô trong trẻo nhưng đầy uy quyền:



“Em trai em gái tôi còn nhỏ, uống nhiều rồi làm chuyện lố lăng, mong mọi người đừng chấp nhặt. Chờ tôi về, tôi sẽ dạy dỗ chúng nó tử tế. Đã quấy rầy mọi người, thật xin lỗi, mong được lượng thứ.”



Lời nói khách sáo mà đúng mực, không kiêu ngạo cũng không xu nịnh, trái lại còn áp đảo toàn trường.



Tang Ninh lạnh lùng liếc hai người vẫn còn ngã dưới đất:



“Còn chưa đứng dậy? Ba vẫn đang tìm hai người đấy.”



Dứt lời, cô xoay người, dứt khoát bước ra khỏi sảnh nhỏ.



Vừa đến cửa, cô liền chạm phải một đôi mắt đào hoa mang vẻ lười biếng.



Người đàn ông đứng đó, hai tay đút túi quần, cúc áo vest đã tháo, cổ áo sơ mi trắng bên trong cũng cởi hai khuy, khiến bộ âu phục đen tuyền nghiêm túc khoác trên người anh ta lại toát ra vẻ bất cần.



Anh nhìn cô, nhướng mày, nghiêng người nhường đường. Tang Ninh thẳng bước đi ra ngoài.



Cố Tinh Thần vẫn không nhịn được mà chậc chậc lắc đầu:



“Đỉnh thật! Đã xinh đẹp mà còn mạnh mẽ đến thế.”



Hạ Tư Tự dõi theo bóng cô rời đi, khóe môi hơi nhếch lên.



“Này, không đi nữa à? Bên chỗ Tần Hàn sắp náo nhiệt rồi, đang đợi chúng ta đấy.” Chung Thư giục.



Hạ Tư Tự hơi nâng cằm: “Không đi nữa.”



“Hả?”



“Ở đây chẳng phải cũng đủ náo nhiệt sao?” Hạ Tư Tự cười khẽ, quay người bước trở lại.



“Mẹ! Tang Ninh điên rồi! Cô ta dám đánh con ngay trước mặt bao nhiêu người! Cô ta còn đánh cả A Thần!”



Nam Tư Nhã vừa khóc vừa chạy đến mách mẹ, Nam Mục Thần cũng ôm má bị in dấu bàn tay, tức đến phát nghẹn.



Ôn Mỹ Linh sững sờ: “Cái… cái gì cơ?”



Bà ta thật sự không dám tin Tang Ninh lại dám làm chuyện như vậy ngay trước mặt bao người!



“Là thật! Mẹ nhìn mặt con đi, sưng cả lên rồi!”



Nam Mục Thần nghiến răng nghiến lợi: “Cái con Tạ Tang Ninh này đúng là thô lỗ! Quả nhiên là đồ nhà quê, chẳng biết phép tắc gì cả! Trong hoàn cảnh như thế mà cô ta cũng dám…”



Đang nói thì Tang Ninh trở về.



Vừa chạm phải ánh mắt cô, Nam Mục Thần bỗng chột dạ, bất giác im bặt.



Nam Chấn Minh tức giận trừng mắt nhìn Tang Ninh: “Thật sự là con làm?”



Tang Ninh không né tránh: “Phải.”



“Con đúng là chẳng biết phép tắc gì!” Nam Chấn Minh giận đến suýt quát lớn, nhưng nghĩ đến đây là tiệc của nhà họ Hạ, ông ta lại không dám làm quá.



“Con có biết đây là dịp gì không?! Lại dám gây rối trong hoàn cảnh thế này! Vừa nãy bên nhà họ Hạ còn nghe nói sảnh nhỏ có chuyện, chạy sang hỏi, con đúng là làm mất hết mặt mũi nhà họ Nam rồi!” Nam Chấn Minh cố kìm nén giọng mà trách mắng.



Tang Ninh ngước mắt nhìn ông, giọng điềm tĩnh:



“Người làm mất mặt nhà họ Nam không phải con. Chuyện con làm, con tự chịu trách nhiệm. Chuyện bên nhà họ Hạ, con sẽ tự đi xin lỗi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -



Nói xong, cô xoay người đi về phía Hạ lão phu nhân.



Nam Chấn Minh bị cô làm cho sững sờ mất một lúc. Đến khi hoàn hồn lại thì phát hiện Tang Ninh đã đi xa, vội vã đuổi theo, sợ cô lại gây chuyện trước mặt nhà họ Hạ.



Hạ lão phu nhân cũng vừa mới nghe nói trong sảnh nhỏ có chuyện, lúc này đang lo lắng.



Tang Ninh bước ra từ giữa đám đông, đến trước mặt bà, giọng điềm tĩnh:



“Hạ lão phu nhân.”



Ôn Mỹ Linh vội vàng theo sau, cười lấy lòng mà xin lỗi:



“Là do Tang Ninh nhất thời không hiểu chuyện, gây ra chút ồn ào, mong bà đừng vì chuyện này mà phiền lòng.”



Hạ lão phu nhân nhìn Tạ Tang Ninh, chỉ thấy cô gái này có vẻ trầm tĩnh hiếm thấy, khí chất cũng không tệ, phong thái đoan trang lễ độ, hoàn toàn không thể liên tưởng đến chuyện tát người hay đánh nhau.



“Bên trong vừa xảy ra chuyện gì?” Bà cụ hỏi.



Tang Ninh hơi cúi đầu, giọng điệu ôn hòa: “Vừa rồi em trai em gái cháu uống quá chén, lỡ lời nói ra những điều khó nghe, làm tổn hại danh dự nhà họ Nam. Bà không biết đấy thôi, ông nội cháu rất coi trọng thể diện gia tộc, đặc biệt chú trọng đến việc dạy dỗ con cháu. Cháu là trưởng nữ nhà họ Nam, đương nhiên có trách nhiệm giáo dục em mình. Em cháu không hiểu chuyện, cháu cũng không muốn bọn họ tiếp tục làm loạn, phá hỏng tiệc thọ của bà.”



Cô nói chuyện không nhanh không chậm, mạch lạc rõ ràng, thái độ mềm mỏng nhưng không hề có chút xu nịnh nào.



Hạ lão phu nhân sững người, có phần bất ngờ. Hiếm thấy một hậu bối đoan trang lễ độ như vậy.



Nhưng Ôn Mỹ Linh lại cảm thấy Tang Ninh đang cãi lại mình, bực bội quát: “Còn dám chống chế? Mau xin lỗi Hạ lão phu nhân đi!”



Hạ lão phu nhân trầm giọng: “Chuyện này thật giả thế nào cô còn chưa xác minh, sao lại bắt con bé xin lỗi?”



Ôn Mỹ Linh sượng mặt, như thể nghẹn lời.



Hạt Dẻ Rang Đường

Tạ Tang Ninh là đứa trẻ lớn lên ở nông thôn, không ai dạy dỗ, ngay cả sách vở cũng chẳng học được mấy năm. Ngược lại, Nam Tư Nhã và Nam Mục Thần đều do bà ta nuôi dạy từ nhỏ, những dịp như thế này cũng đã tham dự không biết bao lần, nên bà ta không tin đây là lỗi của bọn họ.



“Muốn biết rõ chuyện gì xảy ra thì cứ hỏi người có mặt khi đó, cũng chẳng khó gì.” Hạ lão phu nhân không hề thiên vị ai, chỉ là không thích những chuyện phân xử thiếu công bằng.



“Là Nam Mục Thần uống say làm loạn, cháu có thể làm chứng.”



Một giọng nói lười nhác vang lên, đám đông tự giác tách ra nhường đường. Hạ Tư Tự sải bước dài, dáng vẻ tùy ý mà tiến vào.



Hạ lão phu nhân trừng mắt nhìn anh: “Chẳng phải cháu đi rồi sao?”



“Sao có thể chứ? Hôm nay là tiệc thọ của bà, cháu thế nào cũng phải ở lại đến cùng chứ? Vừa rồi chỉ ra ngoài hít thở chút thôi, ai ngờ lại tình cờ bắt gặp màn kịch này.” Hạ Tư Tự cười cười, ánh mắt trong trẻo, giọng điệu chân thành.



Hạ lão phu nhân lười nghe anh nói nhảm, liền quay đầu nhìn Ôn Mỹ Linh, giọng đầy trách cứ: “Chưa làm rõ chuyện đã bắt con bé xin lỗi, nếu oan uổng thì chẳng phải sẽ khiến người ta lạnh lòng sao?”



Ôn Mỹ Linh xấu hổ đến mức mặt lúc đỏ lúc trắng, lí nhí đáp vâng.



Tang Ninh dịu giọng nói: “Mẹ chỉ vì lo lắng nên mất bình tĩnh, con không trách mẹ đâu.”



Câu này khiến Ôn Mỹ Linh càng thêm khó xử, như thể không còn chỗ dung thân.



“Nếu không phải vì em trai em gái làm loạn quá mức, cháu khuyên can không được, thì đây là lần đầu tiên cháu ra tay. Cháu chỉ nghĩ rằng, dù sao nhà họ Hạ cũng là chủ nhà, có khách khứa ở đây, họ không tiện cứng rắn ngăn cản. Nhà họ Hạ không thể quản, nếu là chị ruột mà cháu cũng không quản, vậy chẳng phải càng không ra thể thống gì?”



Hạ lão phu nhân nghe vậy, liên tục gật đầu, vỗ nhẹ lên tay Tang Ninh: “Là một đứa trẻ hiểu chuyện, ủy khuất cho cháu rồi.”



Tang Ninh rủ mắt xuống, giọng nhỏ nhẹ: “Không ủy khuất ạ.”



Nói thì vậy, nhưng âm điệu có chút trầm xuống, hiếm hoi lộ ra chút cảm xúc con gái yếu mềm, càng khiến người ta thương xót.



Hạ Tư Tự nghiêng đầu nhìn cô, nhớ đến dáng vẻ cô lúc đứng trước cửa sảnh nhỏ, ánh mắt lạnh lùng, xa cách, chẳng xem ai ra gì.



Thật thú vị.



Vụ lùm xùm đến đây kết thúc. Hạ lão phu nhân nắm tay Tang Ninh nói chuyện hồi lâu, người nhà họ Nam chẳng thể chen vào, chỉ có thể đứng nhìn.



Nam Tư Nhã bị tát, một bên má sưng vù, vốn nghĩ sẽ mượn cơ hội này để khiến Tang Ninh thảm hại, ai ngờ lại thành ra giúp Tạ Tang Ninh nổi bật!



Cô ta tức đến muốn nổ tung.



Nhưng lúc này, ngay cả Nam Chấn Minh và Ôn Mỹ Linh cũng không dám hó hé, huống hồ là cô ta và Nam Mục Thần, sắc mặt xấu hổ vô cùng, chỉ có thể sớm rời khỏi bữa tiệc.



Tiệc kết thúc, Hạ lão phu nhân chuẩn bị rời đi, Tang Ninh tiễn bà lên xe rồi cũng định quay về.



Vừa xoay người, liền bắt gặp khuôn mặt mang nét cợt nhả kia.



Anh bước ra từ sảnh tiệc, dáng vẻ lười biếng, bộ vest chỉnh tề mặc lên người lại toát ra nét lưu manh, thế nhưng khí chất lại cao quý, mang đến cảm giác đối lập đầy cuốn hút.



Tang Ninh theo bản năng cảm thấy người này không dễ đối phó.



Cùng lúc đó, ánh mắt anh cũng rơi lên người cô.



Cô tiến lên hai bước, chân thành nói lời cảm ơn:



“Đa tạ Hạ tiên sinh hôm nay đã đứng ra làm chứng giúp tôi.”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com