Thật Thiên Kim Là Lão Tổ Tông Thời Phong Kiến

Chương 41







Phía sau Hạ Tư Tự còn có mấy người mặc vest đi cùng, họ lễ phép báo cáo với anh:



“Hạ tổng, hiếm khi ngài đến đây khảo sát, chúng tôi đã đặc biệt chuẩn bị một bữa trưa, kính mong ngài nể mặt.”



Hạ Tư Tự ngẩng tay nhìn đồng hồ, gật đầu hờ hững:

“Được.”



“Đinh” một tiếng, thang máy đến tầng một.



Hạ Tư Tự bước ra ngoài, những người phía sau cũng nhanh chóng theo kịp.



Anh bước ra khỏi tòa nhà trung tâm, chiếc xe bên ngoài đã đợi sẵn ở ven đường, tài xế nhanh chóng xuống xe mở cửa cho anh.



Anh đang chuẩn bị lên xe thì ánh mắt chợt liếc thấy một quán cà phê bên cạnh.



Bên cửa sổ sát đất, một người phụ nữ được trang điểm kỹ lưỡng, trông như búp bê đang ngoan ngoãn ngồi đó, vừa cười vừa nói chuyện vui vẻ với người đàn ông đối diện.



Bước chân anh hơi khựng lại, ánh mắt trở nên ngưng đọng.



Đây là cái “việc bận” mà cô nói hôm nay sao?



Tang Ninh đẩy cửa bước vào.



Người đàn ông ngồi gần cửa sổ lập tức sáng mắt lên, chủ động vẫy tay:



“Nam tiểu thư!”



Tang Ninh chú ý đến hắn, rồi bước tới.



Người đàn ông này rất gầy, bộ vest trên người như không đủ để lấp đầy cơ thể, nhìn có chút trống trải. Ngũ quan trên gương mặt xem như ổn, nhưng vì quá gầy nên mặt có phần hóp lại. Tuy nhiên, đôi mắt lại rất linh hoạt. Suốt quãng đường Tang Ninh bước tới, ánh mắt hắn đã lướt từ đầu đến chân cô hai lần.



Ánh mắt sáng rực, nụ cười không giấu được vẻ hài lòng, hắn đứng dậy:



“Nam tiểu thư, tôi là Đỗ Nghiêu.”



Hắn đưa tay ra, muốn bắt tay cô.



Tang Ninh mỉm cười:



“Chào anh.”



Rồi cô kéo ghế ngồi xuống.



Đỗ Nghiêu bị phớt lờ trong chốc lát, vẻ mặt thoáng không vui, nhưng vì người đẹp nên hắn cũng không nổi giận, ngược lại còn cười tươi ngồi xuống:



“Nam tiểu thư ngoài đời còn xinh đẹp hơn cả trong ảnh.”



Lúc này Tang Ninh mới sực nhớ, nhà họ Nam không hề cho cô xem ảnh Đỗ Nghiêu, thậm chí là bất kỳ thông tin gì. Hiểu biết duy nhất của cô về người đàn ông này chỉ là cái tên “Đỗ Nghiêu”.



Cuộc gặp này không giống một buổi xem mắt bình thường, mà giống như… Đỗ Nghiêu đang một chiều chọn vợ.



Đỗ Nghiêu tựa vào ghế sô-pha, ánh mắt vẫn dán chặt vào gương mặt Tang Ninh:



“Thật ra ban đầu tôi cũng không định gặp cô. Nghe nói cô từ nông thôn trở về, chắc cũng không hiểu biết gì nhiều. Tôi thì từ nhỏ đã du học, nói thật là hai ta không cùng đẳng cấp.”



Nụ cười nơi khóe môi Tang Ninh cũng nhạt đi vài phần. Cô vốn tự nhận mình đã tu dưỡng đủ, đến cả mấy yêu ma quỷ quái bên nhà họ Nam cô cũng có thể bình thản đối mặt.



Thế mà hôm nay, người đàn ông trước mặt chỉ cần ngồi đó thôi đã khiến cô cảm thấy buồn nôn.



Đỗ Nghiêu nhìn khuôn mặt Tang Ninh bằng ánh mắt đầy thèm khát:



“Nhưng sau khi gặp mặt, tôi thấy Nam tiểu thư rất hợp khẩu vị của tôi. Gia đình tôi đang giục gấp chuyện kết hôn, ban đầu tôi còn định cân nhắc thêm, nhưng bây giờ thì tôi thấy cô rất thích hợp.”



Hạt Dẻ Rang Đường

Từ khoảnh khắc Tang Ninh bước vào, hắn đã để mắt tới cô, xinh hơn trong ảnh nhiều, gương mặt tinh xảo như búp bê. Hắn không phải kiểu đàn ông chưa từng trải, phụ nữ từng qua tay hắn nhiều không đếm xuể, nên con mắt nhìn phụ nữ cũng rất tinh tường.



Gương mặt này, vóc dáng này, dù có đặt vào dạ tiệc sang chảnh nhất ở Hải Thiên Thịnh Diên cũng được xếp vào hàng cực phẩm.



Quan trọng hơn là, so với mấy cô ở mấy chỗ hộp đêm bên ngoài thì cô còn sạch sẽ, đoan trang hơn nhiều.



Giờ hắn đang rất cần một đối tượng để kết hôn, mà Nam Tang Ninh lại xuất hiện đúng lúc, đương nhiên khiến hắn hài lòng.



“Vậy thế này đi, tôi về sẽ bảo gia đình ấn định ngày cưới.”



Đỗ Nghiêu l.i.ế.m môi một cái: “Tối nay tôi dẫn cô ra biển chơi nhé? Cũng tiện giới thiệu cô với mấy người bạn của tôi.”



Một mỹ nhân thế này, hắn đâu thể đợi đến lúc kết hôn mới “động tay”.



Ánh mắt Tang Ninh dần trở nên lạnh lùng:



“Đỗ tiên sinh, chuyện hôn nhân này, tôi còn chưa đồng ý.”



Đỗ Nghiêu khựng lại một chút, rồi bật cười ha hả:



“Cô còn ra vẻ dè dặt? Ừ thì, dù gì cũng là con gái nhà đàng hoàng mà, giữ mình một chút cũng đúng thôi. Vậy thì chưa định ngày cưới vội, mình tìm hiểu nhau một thời gian, rồi tính tiếp.”



Nếu sau này chán, thì đổi người khác kết hôn.



Nói rồi, Đỗ Nghiêu không chờ nổi nữa, vươn tay định nắm lấy tay cô.



Tang Ninh cầm tách cà phê bên cạnh, hơi nghiêng nhẹ.



Cà phê nóng hổi hắt thẳng lên tay hắn, khiến hắn hét lên thảm thiết, vội vàng rụt tay lại. Mu bàn tay đỏ bừng vì bị bỏng.



Tang Ninh lạnh nhạt nhìn hắn:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -



“Tôi hoàn toàn không hài lòng với anh.”



Đỗ Nghiêu trừng mắt, gần như không thể tin nổi, khuôn mặt hóp gầy trở nên dữ tợn, đập bàn đứng bật dậy, gằn giọng:



“Cô mẹ nó tưởng mình là ai mà ra vẻ thanh cao trước mặt tôi? Cô cũng nhìn lại xem cô là cái thá gì, mà dám nói không hài lòng với tôi?!”



Tang Ninh ung dung ngồi trên ghế sofa, ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt khinh miệt:



“Nếu anh đã tự tin như thế, vậy cần gì phải nổi giận như bây giờ? Bởi vì trong lòng anh biết rõ, chính mình không đủ tầm.”



Câu nói đó như đ.â.m thẳng vào điểm yếu nhạy cảm nhất trong lòng Đỗ Nghiêu, hắn gần như nhảy dựng lên chửi:



“Cô mẹ nó nói gì đấy?! Ai bảo tôi không đủ tầm?!”



Tang Ninh nhướn mày:



“Ví dụ như bây giờ, tôi không dám đứng dậy, vì cúi đầu xuống nhìn thấy anh lại sợ làm tổn thương lòng tự trọng mong manh của anh.”



Đỗ Nghiêu: !!!



Sắc mặt hắn lập tức thay đổi liên tục, đỏ bừng như sắp nổ tung.



Hắn chưa tới 1m7, mà Tang Ninh mang giày cao gót thì dễ dàng “đè bẹp” hắn về chiều cao.



“Cô!” Đỗ Nghiêu tức giận đến mức mắt đỏ ngầu, ánh mắt như muốn g.i.ế.c người.



Nhưng Tang Ninh lại cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Ánh mắt thèm thuồng ban nãy của Đỗ Nghiêu, như một con rắn độc dính chặt vào cô khiến người ta buồn nôn.



“Xin lỗi nhé, tại tôi không có thông tin trước về anh. Biết anh thấp vậy thì tôi đã không mang giày cao gót rồi.”



“Con khốn!” Đỗ Nghiêu không nhịn được nữa, lao tới định tát cô.



Nhưng bàn tay vừa giơ lên đã bị một bàn tay rắn chắc, các khớp xương rõ ràng nắm chặt lại, không thể nhúc nhích.



Hắn giận dữ trừng mắt:



“Mẹ nó, thằng nào xen vào chuyện của ông?!”



Nhưng vừa quay đầu lại nhìn, sắc mặt hắn lập tức biến đổi, mặt méo xệch vì kinh hãi:



“Hạ… Hạ Tam thiếu…”



Ngay sau đó, một tiếng hét thảm lại vang lên.



Tang Ninh thản nhiên xịt thẳng bình xịt chống sói vào mặt Đỗ Nghiêu.



Hắn ôm chặt lấy mắt, la hét điên cuồng vì đau rát.



Hạ Tư Tự nhíu mày, vẻ mặt đầy ghê tởm buông tay ra, Đỗ Nghiêu ôm mắt quay về ghế mình ngồi sụp xuống, miệng không ngừng kêu:



“Cứu tôi! Đau quá! Aaa!”



Hạ Tư Tự quay sang nhìn Tang Ninh.



Tang Ninh vẫn mỉm cười lễ phép và đàng hoàng:



“Chào Hạ tổng, trùng hợp quá.”



Hạ Tư Tự: …



“Cô đang làm gì ở đây?” Anh hỏi.



Tang Ninh chớp mắt:



“Gia đình sắp xếp cho tôi đi xem mắt.”



Anh liếc mắt nhìn cô một cái, giọng không rõ là châm chọc hay nghiêm túc:



“Cô cũng khá là có tâm đấy.”



“Gia đình tôi coi trọng việc này, tôi đương nhiên phải chuẩn bị chu đáo.” Tang Ninh nói giọng thành khẩn.



Đỗ Nghiêu vẫn đang gào lên:



“Cứu mạng! Có ai không?!”



Nhưng xung quanh chẳng ai dám tiến lại gần — Hạ Tư Tự đang ở đó, ai dám làm phiền?



Cả Giám đốc Khu thương mại của tòa Trung Môn cũng đang đứng chờ phía sau mà không dám lên tiếng.



Hạ Tư Tự liếc mắt nhìn bình xịt trong tay Tang Ninh:



“Chuẩn bị đúng là rất đầy đủ.”



Tang Ninh cũng chẳng quan tâm anh nói thật hay mỉa mai, gật đầu:



“Cảm ơn Tổng Hạ tổng đã khen.”



“Bây giờ cô có thể cất nó đi được chưa?”



Giọng anh nhàn nhạt:



“Tôi sợ cô lại xịt tôi.”



Tang Ninh: …


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com