Thật Thiên Kim Là Lão Tổ Tông Thời Phong Kiến

Chương 3







“Cô ta đang xem gì vậy?”



Má Trần hạ giọng báo cáo: “Đại tiểu thư đã xem lịch sử kiến quốc suốt ba tiếng đồng hồ, sau đó lại lật đọc Bộ luật Dân sự hai tiếng nữa.”



Nam Tư Nhã và Nam Mục Thần đều sững sờ: “Cô ta xem mấy thứ này làm gì?”



“Tôi cũng không biết, đại tiểu thư bảo tôi giúp cô ấy thay đổi toàn bộ cách bài trí trong phòng. Tôi bận rộn dọn dẹp, còn cô ấy thì cứ ngồi yên ở bàn học đọc sách. Tôi chỉ lén liếc qua hai lần, cô ấy đọc rất tập trung, hoàn toàn không để ý đến tôi.” Má Trần cũng đầy vẻ kinh ngạc.



Nam Mục Thần cười lạnh: “Điên rồi.”



Nam Tư Nhã nhíu mày: “Chắc là sợ ông nội và ba ghét bỏ, nên mới cố gắng học hành.”



“Yêu học thì cũng đâu cần xem mấy thứ này? Chẳng lẽ cô ta định dựng nước?”



“…”



Má Trần lập tức thêm vào: “Tôi thấy tính khí của đại tiểu thư cũng không được tốt lắm.”



Mắt Nam Tư Nhã lóe lên, quả nhiên, Tạ Tang Ninh này trước mặt một kiểu, sau lưng một kiểu.



Cô ta do dự nói: “Thật không? Nhưng tôi thấy chị ấy khá ngoan ngoãn trước mặt ba mẹ và ông nội mà.”



“Giả bộ thôi.” Nam Mục Thần giọng đầy khinh miệt: “Có giỏi giả bộ đến đâu cũng không đổi được bản chất.”



“A Thần, đừng nói vậy, dù gì chị ấy cũng là chị ruột của em.”



Nghe vậy, Nam Mục Thần càng bực bội hơn. Cậu ta học trường quốc tế, bạn học hầu hết là con nhà giàu. Ở trường, cậu ta vốn đã không có nhiều sự chú ý, nếu để người khác biết chị gái mình là một con nhỏ nhà quê quê mùa, cậu ta còn mặt mũi nào nữa?



“Ai nói cô ta là chị em?!”



Nam Tư Nhã siết nhẹ khóe môi, trong lòng càng thêm vững dạ. Dù Tạ Tang Ninh đã trở về, nhưng hai mươi năm sống ngoài kia của Tạ Tang Ninh quá mức thấp kém, làm sao Nhà họ Nam chấp nhận một người con gái vô dụng như thế?



Còn cô ta thì sao? Từ nhỏ đã được bồi dưỡng như một tiểu thư danh giá, tốt nghiệp danh môn, tài mạo song toàn. Cô ta mới chính là thiên kim đại tiểu thư mà Nhà họ Nam có thể tự hào.



Còn Tạ Tang Ninh – con bé nhà quê ấy thì tính là gì?



Tạ Tang Ninh gần như thức trắng cả đêm, kiên trì đọc hết cuốn lịch sử kiến quốc và Bộ luật Dân sự đến tận năm giờ sáng.



Cô hoàn toàn hiểu rõ sự hình thành của thời đại này, cũng như các quy tắc hiện tại.



Khép sách lại, lòng cô vẫn chưa thể bình tĩnh.



Cô lại mở Bộ luật Dân sự ra, lật đến phần Luật thừa kế.



“Thứ tự thừa kế tài sản: Hàng thừa kế thứ nhất: Vợ/chồng, con cái, cha mẹ.”



Cô xác nhận lại ba lần, ánh mắt đột nhiên sáng rực lên.



Tài sản này… cô cũng có thể tranh giành!



Ai nói Nhà họ Nam không tốt? Nhà họ Nam quá tốt là đằng khác!



Cô hít sâu một hơi, ngồi thẳng lưng, mọi cảm giác chán ghét với Nhà họ Nam đều biến mất, thay vào đó là sự hăng hái.



Chín giờ sáng hôm sau.



Gia sư đến, nhưng Tạ Tang Ninh vẫn đang ngủ. Hôm qua cô thức đến sáu giờ sáng, giờ mí mắt còn chẳng mở nổi, chỉ nghe thấy tiếng gõ cửa cộc cộc cộc.



Tạ Tang Ninh có tật xấu khi bị đánh thức. Bị tiếng gõ cửa làm phiền, cô cáu kỉnh hỏi: “Ai đấy?”



“Đại tiểu thư, tôi là gia sư của cô. Mỗi ngày đúng chín giờ tôi sẽ đến dạy học, xin cô hãy thức dậy ngay, đừng làm chậm tiến độ.”



Giọng nói của đối phương nghiêm túc và cứng nhắc, không để lại bất kỳ khoảng trống nào để thương lượng.



Tạ Tang Ninh lăn khỏi chăn, mở cửa, nhìn thấy một phụ nữ khoảng hơn ba mươi tuổi, đeo kính gọng đen, dáng người hơi đẫy đà, khuôn mặt vuông vức, nghiêm nghị nhìn cô.



“Bà dạy cái gì?” Tạ Tang Ninh hỏi.



Người phụ nữ kiêu ngạo nhấc cằm: “Tôi là gia sư mà Nam tổng mời đến, để dạy cô một số phép tắc cơ bản. Dù sao Nhà họ Nam cũng là hào môn, không thể tránh khỏi việc tham dự các sự kiện của giới thượng lưu. Nếu cô chẳng biết gì, ra ngoài sẽ làm mất mặt Nhà họ Nam.”



Tạ Tang Ninh đánh giá bà ta một lượt: “Thì ra là dạy quy tắc, tôi còn tưởng bà đến gây sự với tôi.”

Hạt Dẻ Rang Đường



Sắc mặt nữ gia sư thoáng thay đổi: “Đại tiểu thư, xin chú ý thái độ của cô. Trong giới thượng lưu, chúng ta phải—”



“Nếu bà thực sự hiểu quy tắc, thì bây giờ đáng lẽ bà nên đợi ở phòng khách dưới lầu, để người hầu lên thông báo mời tôi xuống. Dù sao, tôi mới là chủ nhân ở đây.” Tạ Tang Ninh không chút cảm xúc cắt ngang.



“Là Nam tổng bảo tôi đến—”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -



“Ba tôi mời bà đến để dạy quy tắc, chứ không phải để làm tổ tông của tôi. Nếu bà muốn cầm cây gậy lông gà mà ra vẻ mệnh lệnh, cũng phải xem bà có đủ tư cách không đã. Đã là người làm thầy, thì phải có phong thái của một người làm thầy. Ngay cả đạo đức và phép lịch sự tối thiểu cũng không có, bà mà xứng đáng dạy người khác sao?”



Sắc mặt nữ gia sư tái xanh, ngón tay chỉ vào Tạ Tang Ninh run lên vì tức giận: “Cô, cô đúng là ngông cuồng! Tôi là gia sư do Nam tổng mời đến, mà cô lại có thái độ như thế với tôi?!”



Tạ Tang Ninh cúi mắt nhìn ngón tay đang chỉ thẳng vào mặt mình, giọng lạnh lùng: “Quy tắc nào cho phép bà chỉ tay vào người khác khi nói chuyện?”



Nữ gia sư giật mình, lập tức thu tay lại.



Tạ Tang Ninh nghiêm giọng: “Thật chẳng ra thể thống gì.”



???



“Bà bị sa thải.”



Dứt lời, cô đóng sầm cửa lại.



Hôm qua cô cũng tiện thể lật xem Luật Lao động. Vị nữ gia sư này mới đi làm ngày đầu tiên, hợp đồng còn chưa chính thức có hiệu lực, cùng lắm chỉ tính là đang trong giai đoạn thử việc. Mà thử việc thì không đạt yêu cầu là có thể đuổi ngay.



Tạ Tang Ninh chui vào chăn, ngủ thêm một giấc.



Đến khi mở mắt lần nữa, đã là mười hai giờ trưa.



Lại có tiếng gõ cửa, lần này là giọng của má Trần.



“Đại tiểu thư, tiên sinh và phu nhân đã về, mời cô nhanh chóng xuống lầu.”



Tạ Tang Ninh đã ngủ đủ giấc, rửa mặt xong liền vào phòng thay đồ, kéo tủ quần áo ra xem xét một lúc. Sau cùng, cô chọn một chiếc váy dài trơn, dài đến mắt cá chân.



Xuống lầu, Nam Chấn Minh và Ôn Mỹ Linh đã ngồi đợi trong phòng khách, sắc mặt cả hai đều không tốt.



Tạ Tang Ninh bước vào, mở miệng một cách tự nhiên: “Ba, mẹ.”



Nam Chấn Minh mặt lạnh tanh: “Nghe nói con đã làm gia sư tức giận bỏ đi? Cái tính này của con đúng là hoang dã quá mức, ở quê quen thói không quy củ, bây giờ ngay cả chuyện hoang đường này cũng làm ra được?!”



Vốn dĩ công việc ở công ty đã không suôn sẻ, về nhà lại nghe tin Tạ Tang Ninh chọc gia sư giận bỏ đi, Nam Chấn Minh càng tức giận, tìm không ra chỗ phát tiết.



Tạ Tang Ninh lắc đầu: “Con không có.”



“Con còn dám nói dối?!”



Ôn Mỹ Linh cũng thất vọng nhìn cô: “Ninh Ninh, nói dối không phải thói quen tốt. Cô Thái đã nói với ba mẹ…”



Tạ Tang Ninh cắt ngang: “Cô ta không phải bị con làm tức giận bỏ đi, mà là con sa thải cô ta.”



???



Tạ Tang Ninh nhíu mày: “Cô ta nói là bị con làm giận đến bỏ đi sao? Con nói rất rõ ràng, là con đuổi việc cô ta. Đã là giáo viên, vậy mà lại nói dối trắng trợn như thế, đúng là không ra thể thống gì.”



Nam Chấn Minh sững lại, sau đó giận dữ: “Con còn dám nói! Đó là gia sư do ba mời về! Con có biết tôn trọng thầy cô không? Ba bảo con học quy củ là vì muốn tốt cho con, vậy mà con lại không xem ba ra gì đúng không?!”



“Gia sư này phẩm hạnh và giáo dưỡng đều không đạt yêu cầu, con đã đánh giá và thấy không phù hợp nên mới sa thải.”



Tạ Tang Ninh dừng một chút, giọng nghiêm túc hơn hẳn: “Ba, ba vẫn nên cẩn thận khi chọn người, phải nghiêm túc trong việc tuyển dụng. Ngay cả một gia sư như vậy mà cũng lọt vào mắt ba, chẳng trách ba làm hỏng hai dự án lớn của ông nội.”



Tối qua, cô xuống lầu lấy nước, tình cờ nghe thấy tiếng trách mắng của ông cụ Nam từ thư phòng tầng hai, chửi thẳng mặt Nam Chấn Minh vì đã làm rối tung hai dự án quan trọng của công ty.



Nam Chấn Minh c.h.ế.t sững, sau đó như bị dẫm trúng đuôi mà bật dậy, tức giận gầm lên: “Con vừa nói gì?! Con dám lên mặt dạy đời ba sao?!”



Ôn Mỹ Linh đứng bên cạnh, muốn ngăn cũng không ngăn được.



“Cãi cái gì mà cãi?”



Ông cụ Nam từ trên tầng hai đi xuống, sắc mặt cũng không tốt chút nào.



Ngày nào cũng ầm ĩ, ông nhìn mà phát bực.



Nam Chấn Minh mặt đỏ bừng vì giận: “Con bé này đúng là không quản nổi! Một chút quy củ cũng không có!”



Ông cụ liếc ông ta một cái, rồi lại nhìn sang Tạ Tang Ninh đang đứng yên lặng, tư thái đoan trang, khí chất trầm ổn. Đôi mắt già nua nheo lại đầy nghi hoặc.



Tạ Tang Ninh nhẹ giọng: “Ông nội, ông đừng giận. Tự ý sa thải gia sư là lỗi của cháu, nhưng cháu cũng là vì muốn tốt cho Nhà họ Nam. Nếu để một gia sư không ra gì làm hỏng gia phong mà ông đã dày công gây dựng bao năm nay, thì cháu cũng không đành lòng.”



Lời này khiến ông cụ rất hài lòng. Ông trầm giọng nói: “Ta thấy con bé Ninh không phải là đứa không biết quy củ. Có lẽ gia sư kia cũng không tốt thật. Nhìn con mắt chọn người của con đúng là không được, không thì cũng đâu làm hỏng hai dự án lớn của công ty.”



Nam Chấn Minh: “……”



Lại nhắc nữa!



Nam Chấn Minh tức đến mức suýt nổ tung phổi!


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com