Thật Thiên Kim Là Lão Tổ Tông Thời Phong Kiến

Chương 28







Hai lãnh đạo trường lập tức tiến lên: “Em học sinh này, Hạ tổng không thích bị người khác làm phiền…”



Thế nhưng Hạ Tư Tự lại không hề tỏ vẻ khó chịu, ngược lại còn hiếm hoi tỏ ra có chút thân thiện: “Cô ấy đặc biệt giữ lại tạp chí từ mấy năm trước, cũng xem như có lòng rồi.”



“Hả?” Hai vị lãnh đạo trường ngẩn người.



“Muốn xin chữ ký à?” Giọng anh thản nhiên.



Nam Tang Ninh ngơ ngác trong chốc lát, vừa hay bắt gặp đôi mắt thâm sâu lười biếng của anh, trong ánh mắt ấy như có điều gì đã sớm thấu hiểu.



“Tôi là thay cho bạn tôi…”



“Cũng khá có thành ý đấy.”



Hạ Tư Tự tiện tay lấy ra một cây bút máy, rút nắp bút, bàn tay phải thon dài, khớp xương rõ ràng cầm bút một cách lười nhác, nhưng lại nhanh gọn ký tên mình lên bìa tạp chí.



Anh đưa tạp chí trả lại cô, đậy nắp bút, rồi cho vào lòng bàn tay, sau đó bước dài đi lướt qua bên người cô.



Tang Ninh vẫn đứng nguyên tại chỗ, có phần chưa hoàn hồn, cúi đầu nhìn ba chữ “Hạ Tư Tự” được ký bay bướm trên tạp chí trong lòng mình.



“Trời ơi!!!”



Diệp Thiến cầm được cuốn tạp chí thì gần như không tin vào mắt mình, kích động ôm chầm lấy Tang Ninh: “Tang Ninh! Cậu đúng là sao may mắn của tôi! Không ngờ thật sự giúp tôi xin được chữ ký!”



Tang Ninh bị ôm chặt đến mức khó thở: “Chỉ là tình cờ gặp thôi.”



“Tôi còn tưởng lần này Hạ tổng giận rồi thì sẽ không thèm để ý đến sinh viên Kinh Đại nữa, ai ngờ anh ấy vẫn chịu ký tên!”



Tang Ninh nói khô khốc: “Anh ấy nói, cậu rất có thành ý.”



“Tôi biết ngay mà! Tôi biết ngay anh ấy không phải người lạnh lùng vô tình!”



Tang Ninh im lặng.



Cô nhớ lại ánh mắt đầy hàm ý của Hạ Tư Tự lúc ký tên cho cô, không biết có phải ảo giác không, hình như còn mang theo chút đắc ý.



Cảm thấy… khó chịu vô cớ.



Diệp Thiến vui mừng không để đâu cho hết, ôm chặt cuốn tạp chí, cười không ngậm được miệng, lại kéo Tang Ninh nói: “Lần sau tôi mời cậu ăn nhé!”



“Được.”



Thôi bỏ đi, chuyện đã qua rồi, cô cũng lười nghĩ thêm.



Cuối cùng thì buổi học kết thúc, Tang Ninh gọi điện trước cho chú Trương rồi ra cổng trường đợi xe đến đón.



Đứng một lát, bỗng một chiếc Maybach dừng lại trước mặt cô.



Cô ngẩn ra, xe ông nội cho cô là Audi mà, chẳng lẽ đổi xe rồi?



Cửa sổ sau hạ xuống, lộ ra một đôi mắt nửa lười biếng, nửa sắc bén.



Cô sững lại: “Hạ tổng?”



Cô tưởng anh đã rời khỏi Kinh Đại rồi, không ngờ lại gặp lúc này.



Ánh mắt anh lướt qua: “Cô đứng gác ở đây à?”



“…”



“Tôi đang đợi xe.”



“Lên xe, tôi đưa cô về.”



“Không cần đâu, chú Trương sắp đến rồi.”



“Tôi có chuyện muốn hỏi cô,” anh ngừng lại một chút, rồi lại nhìn về phía cô, khóe mày hơi nhướng lên,



“Cũng coi như cho cô một cơ hội, biết đâu lại xin thêm được chữ ký.”



“…”



Tang Ninh hít sâu một hơi, cuối cùng vẫn quyết định nuốt cục tức vào trong.



Cô mở cửa, lên xe.



“Hạ tổng sao vẫn còn ở Kinh Đại?”



“Ừ, vừa mới xong việc.”



Còn việc gì nữa chứ? Lễ kỷ niệm trường kết thúc từ lâu rồi mà.



Nhưng Tang Ninh vốn là người rất có giới hạn, dù có nghi ngờ cũng sẽ không hỏi. Diệp Thiến nói cô như vậy gọi là… EQ cao.



Tang Ninh rất hài lòng với lời khen này.



Cô chuyển đề tài.



“Hạ tổng tìm tôi có việc gì?”



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

“Bà nội hỏi lần trước em chơi một bản nhạc lạ, có bản phổ không.”



Lần trước ở nhà họ Hạ, cô ở lại nửa ngày, đàn vài bản quen thuộc, còn có một bản là do cô tự sáng tác, vốn chỉ để giải trí, lần trước hứng lên liền đàn cho bà cụ Hạ nghe.



Bà cụ Hạ rất thích.



Tang Ninh lắc đầu: “Không có, nhưng nếu bà thích, tôi sẽ viết lại bản phổ, rồi gửi cho bà.”



“Ừ.”



Chiếc Maybach đã ổn định lăn bánh, len lỏi giữa dòng xe cộ.



Tang Ninh ngập ngừng, rồi hỏi: “Nhưng gần đây tôi có tiết học, có lẽ không thể đích thân đưa, Hạ tổng có thể giúp tôi chuyển lại không?”



Hạ Tư Tự đáp lời một cách tùy ý: “Cũng được.”



Tang Ninh suy nghĩ một chút, rồi cẩn thận mở miệng: “Vậy tôi xin thông tin liên lạc trợ lý của Hạ tổng nhé?”

Hạt Dẻ Rang Đường



Hạ Tư Tự lấy ra một tấm danh thiếp đưa cho cô.



Cô nhận lấy, trên danh thiếp chỉ có ba chữ “Hạ Tư Tự”, phía dưới là một dãy số, số điện thoại của anh. Mặt sau hoàn toàn trống trơn, không có bất kỳ dòng chữ nào khác, cũng không có chức danh hay giới thiệu gì cả.



Dường như chỉ cần ba chữ “Hạ Tư Tự” đã đủ để đại diện cho thân phận của anh.



Tang Ninh lại sững người. Cô cứ nghĩ với tính cách cẩn trọng của anh thì chắc chắn sẽ không dễ dàng tiết lộ số điện thoại cá nhân, cùng lắm chỉ cho số của trợ lý mà thôi.



Anh dường như nhận ra ánh mắt ngẩn ngơ của cô, quay đầu nhìn lại, giọng điệu tùy tiện: “Không hài lòng à?”



“Tôi chỉ là…”



“Phải cần tôi ký tay thì mới hài lòng?”



Tang Ninh: ???



Hạ Tư Tự tiện tay rút lại danh thiếp trong tay cô, lật mặt sau, rồi cầm lấy cây bút máy, bay bổng viết ba chữ “Hạ Tư Tự” bằng nét chữ đầy phóng khoáng.



Anh lại đưa danh thiếp về cho cô: “Hài lòng chưa?”



Tang Ninh cầm tấm danh thiếp, lại hít sâu một hơi, thầm nhủ trong lòng cả trăm lần, thôi bỏ đi, đắc tội với Hạ Tư Tự không có lợi gì cả, cần gì phải so đo?



Thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện.



Cô mỉm cười: “Cảm ơn Hạ tổng.”



Hạ Tư Tự khẽ hừ một tiếng.



“Sao lại muốn học lớp kinh doanh?” Anh hỏi.



“Ông nội bảo tôi đi, nói là để mở mang tầm mắt.”



Anh liếc nhìn cô một cái. Cô là người dễ nghe lời đến vậy sao? Hiển nhiên, cô đang ứng phó cho có lệ.



Nhưng lúc này cô lại phát hiện ánh mắt dò xét của anh, quay đầu nhìn lại, ánh mắt trong trẻo và ngoan ngoãn.



Nhưng anh đột nhiên lại nhớ đến đoạn video do Cố Tinh Thần gửi hôm nọ, cô nhìn chằm chằm người đàn ông đó không chớp mắt, ánh nhìn như thể tám đời chưa từng gặp qua đàn ông vậy.



Khóe môi anh khẽ nhếch lên lạnh lùng: “Quả thật cô nên ra ngoài mở mang tầm mắt.”



Tang Ninh: ???



Ý gì đây? Lại đang châm chọc cô à?



Người này lúc sinh ra có phải ngậm d.a.o trong miệng không? Không thể nói chuyện đàng hoàng một lần sao? Hai người đâu có thù oán gì, hết lần này tới lần khác cứ phải đụng chạm cô, ai mà chịu nổi?



Cô có EQ cao, nhưng không phải cái bao cát.



Xe dừng lại ổn định, đã đến trước cổng nhà họ Nam.



Hạ Tư Tự giọng điệu vẫn tùy ý: “Đến rồi, bản nhạc nhớ gửi sớm.”



Tang Ninh hít sâu một hơi, cảm xúc bị đè nén trong lòng dường như đã đến giới hạn.



“Hạ tiên sinh.”



Cô đột nhiên mở miệng, giọng điệu bình tĩnh.



“Hửm?” có vẻ tâm trạng của Hạ Tư Tự đang rất tốt.



Cô quay đầu nhìn anh, nét mặt không biểu cảm: “Rất cảm ơn ngài đã đưa tôi về nhà, nhưng vừa nãy có chút hiểu lầm, tôi muốn làm rõ: tạp chí không phải của tôi, là của bạn tôi. Lúc ở đường Ngô Đồng, tôi không phải đang đợi ngài, chỉ là tình cờ đi ngang qua. Còn nữa…”



Tang Ninh cầm tấm danh thiếp giữa hai ngón tay: “Tôi không hề hứng thú với chữ ký của ngài.”



Nụ cười bên môi Hạ Tư Tự dần dần cứng lại.



“Chỉ là để tiện liên lạc lấy bản nhạc nên tôi… tạm thời giữ lại tấm danh thiếp này.”



Tang Ninh thu hai ngón tay lại, cất danh thiếp vào lòng bàn tay.



Lông mày Hạ Tư Tự khẽ giật, “tạm thời giữ lại”?



“Hạ tiên sinh nói đúng, tôi đúng là cần ra ngoài nhìn ngó thế giới, lời khuyên của ngài tôi sẽ ghi nhớ trong lòng. Để đáp lại, tôi cũng xin tặng ngài một lời khuyên.”



Tang Ninh mỉm cười: “Làm người thì đừng quá tự luyến.”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com