Toàn bộ bàn ăn rơi vào một khoảng lặng c.h.ế.t chóc, mọi người đều vô thức im bặt.
Sắc mặt Nam Chấn Minh lúc xanh lúc trắng, nghiến răng nghiến lợi: “Chính con đã làm ra chuyện độc ác này, còn dám đến dạy dỗ ta?!”
Giọng của Tang Ninh trở nên lạnh lùng: “Trước bữa ăn không dạy con, trước khi ngủ không trách vợ. Hôm nay là bữa cơm đoàn viên mỗi tháng một lần của nhà họ Nam, trong dịp như thế này, ba ngay cả thể diện của ông nội cũng không để lại sao?”
Nam Chấn Minh nghẹn họng, cứng ngắc quay đầu nhìn ông cụ Nam đang ngồi ở vị trí chủ tọa.
Ông cụ Nam trầm mặt vỗ bàn một cái: “Thật không ra thể thống gì!”
Ông nhìn chằm chằm Nam Chấn Minh: “Chẳng lẽ ta còn phải tìm gia sư đến dạy mày quy củ?”
Nam Chấn Minh đứng sững tại chỗ, mặt đỏ bừng như gan heo.
“Ba, con không phải… chỉ là nhất thời tức giận…”
“Dù tức giận thế nào cũng không nên làm con trẻ mất mặt trên bàn ăn. Trẻ con đùa giỡn vốn là chuyện nhỏ, vậy mà mày lại quát tháo om sòm giữa bữa cơm, là thật sự không hiểu quy tắc hay không xem tao ra gì?”
Nam Chấn Minh hoảng hốt, chỉ có thể nghẹn khuất nhận lỗi: “Không phải đâu ba, là con lỗ mãng rồi.”
Ông cụ Nam liếc nhìn Tang Ninh, sau đó nhẹ ho một tiếng: “Thôi được rồi, ăn cơm đi. Tư Nhã không muốn ăn thì cứ để nó nhịn đói, trẻ con càng chiều càng hư.”
“Vâng.”
Ông cụ Nam lại cầm lấy đũa, những người khác trên bàn cũng lặng lẽ tiếp tục ăn.
Lần này, không ai dám hó hé gì.
Mọi người liếc nhìn nhau, không nhịn được mà lén quan sát sắc mặt Tang Ninh.
Cô vẫn thong thả cắt bít tết, động tác có hơi vụng về nhưng từng cử chỉ đều điềm tĩnh, đoan trang. Cô cắt một miếng nhỏ, đưa vào miệng, khẽ mím môi nhai từ tốn, toát lên vẻ tao nhã từ tận xương cốt.
Không phải nói con bé này từ quê lên, không có chút quy củ nào, thô lỗ đến mức động một tí là đánh người sao?
Sao nhìn thế nào cũng giống như còn phong kiến hơn cả ông cụ Nam?
Bữa cơm diễn ra trong yên lặng, bầu không khí căng thẳng, nhưng Tang Ninh lại thấy vô cùng thoải mái.
Trong khi đó, Nam Tư Nhã vẫn còn trốn trong phòng, không chịu ra ngoài. Ban đầu, cô ta muốn làm lớn chuyện để Nam Tang Ninh bị phạt, nhưng không ngờ một tiếng trôi qua mà chẳng có ai đến an ủi cô ta!
Khi mở cửa lén nhìn ra ngoài, cô ta chỉ thấy cả nhà họ Nam đang dùng bữa tối trong sự yên tĩnh và hòa thuận, khiến cô ta tức đến phát nghẹn.
Bọn họ hòa thuận đến mức dường như đã quên mất sự tồn tại của cô ta!
Cuối cùng, phải chờ đến khi bữa tối kết thúc một giờ sau, Ôn Mỹ Linh mới quay lại tìm Nam Tư Nhã.
Vừa đẩy cửa vào, bà ta đã thấy con gái mình ngồi trên giường, khóc đến mức nước mắt nước mũi tèm lem.
“Tư Nhã!” Ôn Mỹ Linh vội ngồi xuống bên giường, lau nước mắt cho cô ta: “Làm sao vậy? Vẫn còn khó chịu sao?”
Nam Tư Nhã nghẹn ngào: “Mẹ, có phải mẹ không cần con nữa không?”
“Sao có thể chứ? Mẹ đã nói rồi, con mãi mãi là con gái của mẹ, người mẹ yêu thương nhất chính là con.” Ôn Mỹ Linh vỗ về cô ta.
“Vậy tại sao mẹ lại không chịu tin con, còn lạnh nhạt với con vì chị ấy?”
“Mẹ đương nhiên tin con. Con là đứa trẻ hiền lành, đơn thuần, từ trước đến giờ chưa từng nói dối.”
“Vậy nên mẹ tin rằng hôm nay chị ta đã đá con xuống hồ đúng không?” Nam Tư Nhã vội vã hỏi.
Ôn Mỹ Linh hơi khựng lại. Câu này nghe qua thực sự khó mà tin nổi.
Bà ta không chắc về nhân phẩm của Nam Tang Ninh, nhưng từ khi cô về nhà đến nay, từng lời nói, từng hành động đều rất điềm đạm và đoan trang, thậm chí còn quy củ hơn cả ông cụ Nam.
Bảo rằng Tang Ninh ngang nhiên đá Nam Tư Nhã xuống hồ?
Quả thật khó tin.
Huống hồ, còn có Nam Văn Nguyệt tận mắt chứng kiến.
Ôn Mỹ Linh nắm lấy tay Tư Nhã: “Tư Nhã, mẹ biết con bị chuyện hôm qua dọa sợ, nên mới sinh ra ảo giác. Chắc con bị vấp phải hòn đá rồi tưởng nhầm là Tang Ninh đá con.”
Nam Tư Nhã hét lên: “Không phải! Chính là chị ta đá con! Mẹ, tại sao mẹ không tin con!?”
Đúng lúc này, Nam Chấn Minh đẩy cửa bước vào, sắc mặt lạnh băng: “Lại ầm ĩ cái gì?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Ba, hôm nay Nam Tang Ninh, cô ta…” Nam Tư Nhã khóc lóc tố cáo.
Nhưng Nam Chấn Minh lập tức lạnh giọng ngắt lời: “Vừa rồi mẹ con đã kể lại toàn bộ sự việc cho ba nghe, cô ruột con cũng tận mắt chứng kiến. Đã nói rõ là hiểu lầm, con còn làm ầm lên cái gì?! Hôm nay là bữa cơm gia đình, con làm nũng vô lý để cả nhà mất mặt sao?”
Ông ta vốn đã rất bực bội vì mất mặt trên bàn ăn, đến khi biết rõ đầu đuôi câu chuyện, lại nhận ra là Nam Tư Nhã vô cớ gây sự, lửa giận càng bùng lên.
Nam Tư Nhã sững người, nước mắt vẫn còn đọng trên mặt.
Đây là lần đầu tiên ba nghiêm khắc dạy dỗ cô ta như vậy, mà lại là vì Nam Tang Ninh!
“Con cũng nên bớt cái tính nũng nịu này đi, đừng làm loạn vô lý nữa. Cô con đã tận mắt chứng kiến, chẳng qua chỉ là một hiểu lầm thôi, con còn định náo loạn đến bao giờ?” Nam Chấn Minh quát.
Nam Tư Nhã cắn chặt môi, nước mắt lưng tròng nhưng không dám cãi lại.
Ôn Mỹ Linh vội vàng xoa dịu: “Được rồi, bớt nói vài câu đi. Tư Nhã, đừng làm ba con tức giận nữa, ông ấy không có ý trách con đâu. Còn về Tang Ninh, con bé cũng không để bụng chuyện này. Dù sao cũng chỉ là hiểu lầm, mọi chuyện đã qua rồi, đừng nhắc lại nữa. Người trong nhà đừng làm tổn thương nhau.”
Nam Tư Nhã tức giận đến run người.
Cái gì mà Nam Tang Ninh không để bụng?
Rõ ràng chính Nam Tang Ninh đã đá mình xuống nước! Bây giờ mình còn phải cảm ơn Nam Tang Ninh vì không trách tội mình sao?!
Nam Chấn Minh không nói thêm gì, xoay người rời đi. Ôn Mỹ Linh vỗ nhẹ lưng con gái: “Con nghỉ ngơi đi, mẹ sẽ bảo người mang cơm tối vào.”
Nói xong, bà cũng mở cửa đi ra ngoài, nghĩ rằng nên để Nam Tư Nhã bình tĩnh lại.
Cánh cửa đóng lại, trong phòng chỉ còn lại Nam Tư Nhã một mình. Cô ta giận đến mức chộp lấy chiếc gối, ném mạnh xuống đất.
“Nam Tang Ninh! Con tiện nhân này!”
Ở phòng khách, Nam Chấn Minh và Ôn Mỹ Linh nhìn thấy Tang Ninh đang ngồi trên sofa xem TV, tay cầm một ly sữa, uống từng ngụm nhỏ, trông yên tĩnh và đoan trang.
Ngược lại, mấy đứa trẻ của nhà Nam Chấn Hưng và Nam Văn Nguyệt lại chiếm chỗ trên ghế chính, cười đùa ầm ĩ khi chơi game.
Trong lòng Nam Chấn Minh bỗng dâng lên một chút áy náy. Hôm nay ông ta không phân rõ đúng sai mà đã nghi ngờ con bé trước mặt bao người, trong khi rõ ràng nó chẳng làm gì sai.
Dường như cảm nhận được ánh nhìn, Tang Ninh quay đầu lại, đôi mắt trong veo thoáng chút ngạc nhiên: “Ba mẹ?”
Nam Chấn Minh đi tới, sắc mặt có chút không tự nhiên: “Chuyện hôm nay, chỉ là Tư Nhã vô ý thôi. Nó bị ngã xuống nước, nên hoảng sợ. Con đừng để bụng.”
Tang Ninh mỉm cười: “Con biết mà, Tư Nhã nhát gan, bị dọa sợ cũng là bình thường. Con sẽ không trách em ấy.”
Ôn Mỹ Linh nhìn con bé ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy, trong lòng càng thêm day dứt, cảm thấy có lỗi với cô.
Nam Chấn Minh trầm giọng nói: “Ba chỉ mong hai đứa có thể hòa thuận với nhau.”
“Con sẽ cố gắng, ba yên tâm.” Tang Ninh ngoan ngoãn đáp.
Lúc này, Nam Văn Nguyệt cười đi tới: “Bọn em về đây.”
Ôn Mỹ Linh liền bảo Tang Ninh: “Con ra tiễn cô đi.”
“Vâng.”
Nam Văn Nguyệt cùng chồng và con trai rời đi.
Chồng và con trai bà đi trước lấy xe, còn bà thì cố tình chậm lại một bước, đi cùng Tang Ninh.
Ra khỏi biệt thự, đứng trong sân rộng, vẻ mặt Nam Văn Nguyệt lập tức thay đổi.
“Không có gì muốn nói với cô sao?”
Tang Ninh ngạc nhiên: “Nói gì ạ?”
Nam Văn Nguyệt cười lạnh: “Đừng giả vờ nữa. Sau chuyện hôm nay, ba mẹ cháu có phải đã bắt đầu áy náy và quan tâm cháu hơn rồi không? Nam Tang Ninh, cháu cũng có chút thủ đoạn đấy. Nhưng cháu cũng nên biết điều một chút, nếu để ba mẹ cháu biết chính cháu là người đã đá Tư Nhã xuống hồ, cháu nghĩ họ có tức giận đến mức đuổi cháu ra khỏi nhà không?”
Lớp mặt nạ giả tạo bị xé toạc, để lộ sự uy h.i.ế.p trắng trợn.
Trong mắt Tang Ninh thoáng hiện vẻ hoảng loạn: “Cô… xin cô đừng nói.”
Nam Văn Nguyệt nở nụ cười, trong mắt lóe lên vẻ khôn ngoan: “Vậy phải xem cháu có thể làm gì cho cô.”
Bà ta giúp Tang Ninh chính là để nắm được điểm yếu của con bé này. Từ nay về sau, Nam Tang Ninh chính là con ch.ó của bà, muốn sai bảo thế nào thì sai bảo thế ấy!
Tang Ninh cắn môi, nhỏ giọng: “Chỉ cần cô giữ bí mật này, cháu sẽ làm bất cứ điều gì.”
Nam Văn Nguyệt lập tức hỏi: “Khi ở nhà họ Hạ, cháu có gặp ai hay nghe được gì không?”
Hạt Dẻ Rang Đường
Tang Ninh do dự một chút, sau đó gật đầu: “Cháu đã gặp Hạ Tam thiếu.”