Thật Thiên Kim Là Lão Tổ Tông Thời Phong Kiến

Chương 18





Hai mươi phút sau, xe dừng lại bên ngoài khu thương mại Thái Cổ.



Tang Ninh chân thành cảm ơn Hạ Tư Tự: “Cảm ơn Hạ tiên sinh đã đích thân đưa tôi về.”



“Không có gì.” Hạ Tư Tự đáp lại một cách hờ hững.



Tang Ninh cũng không để tâm, con người này vốn tính tình kỳ quái.



“Vậy tôi đi trước đây.” Cô đẩy cửa xe chuẩn bị xuống.



“Nam Tang Ninh.” Anh bỗng lên tiếng.



Cô khựng lại, quay đầu nhìn anh. Giọng anh vẫn bình thản: “Bà nội rất thích cô, sau này rảnh thì đến thăm bà nhiều hơn.”



Tang Ninh chớp mắt, cũng có hiếu ghê nhỉ?



“Tôi cũng thích bà Hạ, sẽ thường xuyên đến thăm.”



Nói xong, cô nhìn anh thêm lần nữa, nghĩ rằng anh sẽ nói lời tạm biệt.



Nhưng anh lại ngập ngừng một chút.



Ngay lúc cô bắt đầu mất kiên nhẫn, định tự mình khách sáo rồi rời đi, thì Hạ Tư Tự lên tiếng.



Anh thản nhiên nói: “Cô chơi đàn tỳ bà cũng không tệ.”



“Hả?”



Tang Ninh ngây ra, suýt nữa tưởng mình bị ù tai. Cô vừa nghe thấy gì? Cái tên nhị thế tổ kiêu căng, chua ngoa này… khen cô ư?



Hình như cũng không phải kiểu mỉa mai?



Hạ Tư Tự liếc cô một cái: “Luyến tiếc không muốn đi à?”



“…”



Tang Ninh không chút do dự xuống xe, mặt không biểu cảm nói một câu: “Tạm biệt Hạ tiên sinh.”



Sau đó “rầm” một tiếng đóng cửa xe, dứt khoát rời đi.



Hạ Tư Tự nhìn cánh cửa bị cô đóng mạnh, khóe môi hơi nhếch lên. Cũng biết lễ phép đấy chứ.



“Tang Ninh!”



Kỷ Nghiên ngồi bên cửa kính quán cà phê, thấy Tang Ninh liền vẫy tay.



Tang Ninh trông thấy cô ấy, liền đẩy cửa bước vào.



“Cuối cùng cô cũng đến, tôi đang định gọi cho cô đây.”



“Xin lỗi, tôi có chút việc nên đến trễ.” Tang Ninh ngồi xuống.



“Nè, cà phê của cô.” Kỷ Nghiên đẩy một ly cà phê đến trước mặt cô.



Tang Ninh cầm lên uống một ngụm, nhíu mày. Đắng quá, cô không thích uống.



Trước giờ cô không thích vị đắng.



“Buổi concert bắt đầu lúc bảy giờ tối, trước đó chúng ta dạo chơi một chút. Mà cô biết không, hôm qua tôi đấu giá được ngọc Như Ý mang về, ba tôi rất thích, còn khen tôi hiếm khi làm được chuyện có ích, thưởng cho tôi đây này.”



Kỷ Nghiên giơ thẻ ngân hàng lên, cười tít mắt: “Hôm nay tất cả chi tiêu, bổn tiểu thư bao hết!”



Tang Ninh tò mò chớp mắt: “Bao nhiêu vậy?”



“Trong thẻ có 300 vạn.”



Mắt Tang Ninh sáng lên. Một chiếc thẻ nhỏ xíu vậy mà trị giá 300 vạn?



Cô cũng muốn có!



Kỷ Nghiên kéo tay Tang Ninh đứng dậy: “Đi thôi, đi mua sắm!”



Buổi chiều hôm đó, hai người họ dạo quanh Thái Cổ, tiêu sạch 300 vạn. Kỷ Nghiên mua cho mình một chiếc váy, một chiếc vòng tay, còn tặng Tang Ninh hai chiếc váy và một chiếc vòng.



“Chiếc vòng tay Cartier đầy sao này là vòng đôi, coi như tín vật định tình, chúng ta mỗi người một cái.”



Tang Ninh vung vẩy chiếc vòng lấp lánh trên cổ tay, môi khẽ cong lên, cô rất thích.



“Đợi tôi có tiền rồi, cũng tặng cô một cái.”



“Cô lấy tiền ở đâu?”



Tang Ninh mỉm cười: “Rất nhanh sẽ có thôi.”



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Đã về Nhà họ Nam, không tranh không đoạt là không thể nào.



Sau đó, hai người ghé vào một nhà hàng gần đó ăn tối, rồi đến bảy giờ tối, họ có mặt tại địa điểm tổ chức concert.



Bên ngoài hội trường đã đông nghịt người, vừa xuống xe, Tang Ninh đã bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ.



“Đông vậy sao?”



Cô biết đây là một buổi biểu diễn, nhưng không ngờ lại hoành tráng đến vậy.



“Tất nhiên rồi! Thời Mộ là ngôi sao hot nhất năm nay, lại còn là concert cá nhân đầu tiên của anh ấy, vé còn khó mua hơn vàng. Nhiều fan không mua được vé cũng đến đây nghe hát từ bên ngoài.” Kỷ Nghiên kéo cô đi về phía cửa bên.



Ở đó đã có nhân viên chờ sẵn. Thấy Kỷ Nghiên đưa vé VIP ra, họ lập tức dẫn cả hai đi qua lối dành riêng.



Kỷ Nghiên phấn khích nháy mắt với Tang Ninh: “Nhưng cô yên tâm, chỗ của chúng ta ở hàng ghế đầu, đảm bảo cô sẽ được mãn nhãn.”



Tang Ninh hơi ngẩn ra, chỉ là xem biểu diễn thôi, cô được gì mà mãn nhãn chứ?



Nhưng khi buổi concert chính thức bắt đầu, cô đã hiểu.



Âm thanh đếm ngược vang lên, cả hội trường bắt đầu hô to theo.



Rồi một luồng sáng rọi xuống, một chàng trai khôi ngô trong chiếc áo sơ mi trắng ôm cây guitar đứng giữa sân khấu, cất giọng hát trầm ấm, ngân nga một bản tình ca.



Tiếng hét chói tai vang lên khắp hội trường.



Kỷ Nghiên kích động kéo tay Tang Ninh: “Trời ơi! Lần đầu tiên được xem Thời Mộ biểu diễn trực tiếp, quả nhiên còn đẹp trai hơn trong video!”



Tang Ninh chớp mắt, nhìn chằm chằm người đàn ông trên sân khấu đang được ánh đèn chiếu rọi. Hóa ra đây là ngôi sao nam.



Hạt Dẻ Rang Đường

Đẹp thật. Hào quang cũng thật rực rỡ.



Bài tình ca nhỏ kết thúc, đèn sân khấu vụt tắt. Cả khán phòng chìm vào yên lặng, như đang mong chờ điều gì đó.



Kỷ Nghiên cũng siết chặt hai tay, mắt dán chặt vào bóng tối trên sân khấu.



Bất chợt, đèn tụ sáng bật lên toàn bộ! Ánh sáng chói lóa khiến Tang Ninh theo phản xạ nhắm mắt lại. Tiếp đó, một tiếng nổ chói tai vang lên bên tai cô.



Cô mở mắt ra—người đàn ông dịu dàng, đẹp trai khi nãy, lúc này đang xé toạc chiếc áo sơ mi trắng ngay trước mắt cô…



Đồng tử Tang Ninh co rút lại.



Toàn hội trường bùng nổ trong tiếng hét chói tai. Ngôi sao nam lộ ra thân hình cường tráng, sau đó cầm một chai nước khoáng, mạnh tay chà lên eo bụng mình, nắp bật tung.



Anh ta vung tay, cả chai nước b.ắ.n tung tóe.



Kỷ Nghiên như phát điên, vươn tay ra đón lấy.



Tang Ninh: “…”



Từ nhỏ đến lớn, cô luôn tuân thủ nữ tắc, chưa từng nói chuyện với đàn ông lạ quá vài câu, càng chưa bao giờ chứng kiến cảnh tượng nào táo bạo thế này. Không ngờ lần đầu tiên được “khai sáng”, lại là cùng với mấy vạn người…



Mà chỗ ngồi của họ lại ngay hàng đầu, chính giữa sân khấu, chỉ cách nam ca sĩ kia một mét! Cơ thể cường tráng, bán khỏa thân đó xuất hiện ngay trước mắt, mạnh mẽ đập tan mười tám năm trong sáng của cô thành từng mảnh vụn!



Người đàn ông trên sân khấu thuận tay kéo chiếc khăn lụa trên thắt lưng, cười quyến rũ: “Buổi concert đầu tiên, tôi quyết định tặng một món quà nhỏ.”



Cả khán phòng lại một lần nữa dậy sóng.



Anh ta vung tay, chiếc khăn bay ra ngoài.



Kỷ Nghiên nhảy lên chụp lấy, phấn khích giơ lên trước mặt Tang Ninh: “A a a a a! Tôi chộp được rồi! Tang Ninh, cô nhìn đi!”



Tang Ninh nhìn chiếc khăn lụa trong tay Kỷ Nghiên, đầu óc kêu ong ong. Nếu ở triều Chu, đây có thể bị kết tội tằng tịu gian dâm…



Cô ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt dịu dàng của nam ca sĩ trên sân khấu. Mồ hôi lấm tấm trên gương mặt, nửa thân trên trần trụi.



Thời đại này… đúng là… sướng thật!



“Đệch, con điên nào vậy? Không phải Kỷ Nghiên chứ?”



Cố Tinh Thần ngồi ở hàng thứ hai, vừa hay nhìn thấy Kỷ Nghiên giành khăn lụa. Hôm nay anh ta đưa bạn gái mới đi xem concert, cảnh tượng bùng nổ này khiến anh ta sốc nặng.



Nhìn Kỷ Nghiên nhảy lên giành khăn như chưa từng thấy qua thế giới, anh ta không nhịn được đảo mắt, rút điện thoại quay lại một đoạn video ngắn, gửi vào nhóm chat chung.



[Cái con điên Kỷ Nghiên này, sao chỗ nào tôi cũng đụng trúng cô ta vậy?]



Tầng cao nhất của tòa nhà văn phòng Tập đoàn Huy Diệu.



Hạ Tư Tự vừa ký xong văn kiện trên tay, nhàn nhã cầm lấy điện thoại trên bàn, tựa vào ghế, tiện tay mở đoạn video Cố Tinh Thần vừa gửi.



Tiếng hét chói tai trong video khiến anh nhíu mày, định tắt ngay đoạn video ồn ào này. Nhưng giây tiếp theo, ánh mắt anh thoáng dừng lại ở góc phải màn hình—



Cô gái ngoan ngoãn mặc váy trắng, sáng nay còn chơi đàn tỳ bà trong nhà anh.



Lúc này, cô lại đang nhìn chằm chằm vào một người đàn ông bán khỏa thân nhảy múa trên sân khấu, đôi tai hơi ửng đỏ.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com