Thật Thiên Kim Là Lão Tổ Tông Thời Phong Kiến

Chương 12





Hạ Tư Tự dừng lại một chút, hạ mắt, giọng điệu lười biếng:



“Tôi thấy cậu có vẻ hứng thú đấy.”



“Đúng là tôi có hứng thú thật, chưa bao giờ gặp người phụ nữ nào lợi hại như vậy, văn võ song toàn, trăm trận trăm thắng, đúng chuẩn mỹ nhân vô địch.” Cố Tinh Thần cảm thán, tặc lưỡi khen ngợi.



Hạ Tư Tự quay đầu nhìn anh ta, đôi mắt đen láy không rõ cảm xúc, môi nhếch lên đầy lạnh nhạt:



“Chắc là Nguyễn Hiểu Đường cũng chưa từng thấy đâu. Để cô ấy biết cậu thích kiểu này, có khi cô ấy cũng học theo mà trị cậu.”



Sắc mặt Cố Tinh Thần thay đổi ngay lập tức:

“Đừng mà,đại ca! Tôi chỉ tiện miệng nói thôi, ngày vui như thế này có thể đừng nhắc đến tổ tông đó được không?”



Hạ Tư Tự quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ sát đất, ánh mắt lười biếng lại một lần nữa rơi trên người cô.



Trong sảnh tiệc.



Tang Ninh đi đến bên cạnh Kỷ Nghiên, ngồi xuống, khẽ cười:

“Cảm ơn Kỷ tiểu thư vừa rồi đã giúp tôi.”



“Có gì to tát đâu? Tôi đã không ưa Chiêm Nghi Quân từ lâu rồi, hiếm khi thấy có người trị cô ta gắt gao như vậy, tôi không giúp một tay thì không hợp lý chút nào.”



Kỷ Nghiên chìa tay ra, nhướng mày:

“Kẻ thù của kẻ thù chính là bạn.”



Tang Ninh không phủ nhận, đưa tay nắm lấy tay cô ấy.



Kỷ Nghiên có chút phấn khích:

“Thật ra ở tiệc mừng thọ nhà họ Hạ, tôi đã chú ý đến cô rồi. Khi cô tát mấy đứa em của cô, tôi cũng có mặt ở đó. Ra tay dứt khoát lắm, khiến tôi thấy sảng khoái vô cùng.”



Tang Ninh: “……”



“Lúc đó tôi còn định đứng ra làm chứng giúp cô, ai ngờ lại để Hạ Tam giành trước. Chậc, anh ta trước giờ đâu phải người thích lo chuyện bao đồng.” Kỷ Nghiên sờ cằm, vẻ mặt đầy nghi hoặc.



Nhưng Kỷ Nghiên cũng lười nghĩ sâu xa, liền lấy điện thoại ra:

“Chúng ta kết bạn WeChat đi.”



Tang Ninh có chút ngẩn người:

“WeChat?”



Cô nhìn điện thoại của Kỷ Nghiên, lúc này mới nhớ ra mình cũng có một cái.



Cô lấy chiếc điện thoại từ trong túi nhỏ của mình ra, mở lên.



Ôn Mỹ Linh biết cô ngay cả điện thoại cũng không có, nên đã sai người mua một chiếc cho cô, nhưng đến giờ cô vẫn chưa dùng lần nào.



“Cô không biết WeChat à?”



“Không biết.”



“Trong núi của các cô không có mạng sao?” Kỷ Nghiên vô cùng kinh ngạc.



Tang Ninh chớp chớp mắt:



“Hình như là không có.”



“……”



Đây là người sống trong núi hay là người từ thời đồ đá vậy?



Kỷ Nghiên trực tiếp cầm lấy điện thoại của cô:



“Để tôi tải giúp cô.”



Kỷ Nghiên nhanh chóng thao tác, tải WeChat xuống, còn tiện thể giúp cô đăng ký tài khoản.



Sau đó, Kỷ Nghiên thêm WeChat của mình vào, vui vẻ giơ điện thoại lên trước mặt Tang Ninh:



“Nè, tôi là người bạn đầu tiên trong danh bạ của cô đó.”



Bạn bè sao?



Tang Ninh khẽ mỉm cười, cảm thấy cũng không tệ.



Lúc này, bàn của Trần Tranh vẫn tràn ngập không khí căng thẳng.



Chiêm Nghi Quân chịu không nổi bầu không khí này nữa, liền xách túi đứng dậy rời đi.



Trần Tranh vốn định đuổi theo, nhưng vừa quay đầu lại liền thấy Nam Tư Nhã đang nhìn chằm chằm vào anh ta.



Anh ta nuốt nước bọt, rồi cố gắng ngồi xuống, nhưng ánh mắt vẫn mang theo chút lo lắng, dõi theo bóng lưng của Chiêm Nghi Quân, sắc mặt đầy do dự.



Mãi cho đến khi Chiêm Nghi Quân hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, Trần Tranh mới thu hồi ánh nhìn, còn Nam Tư Nhã thì hai mắt đỏ hoe.



Trần Tranh dịu giọng dỗ dành cô:

“Tư Nhã, em đừng nghĩ nhiều. Anh với Nghi Quân là bạn bè nhiều năm, em biết mà, giữa bọn anh không có gì hết, là Nam Tang Ninh cố tình ly gián thôi.”



Nam Tư Nhã hậm hực, không muốn nói chuyện.



Trần Tranh cũng bắt đầu thấy phiền. Hôm nay anh ta đã tốn bao công sức để giúp Nam Tư Nhã lấy lại mặt mũi, vậy mà cuối cùng lại thành ra thế này, đúng là chẳng được tích sự gì.



“Nếu anh thực sự có gì với cô ấy, bọn anh đã ở bên nhau từ lâu rồi, làm gì có chuyện đính hôn với em?”



Nam Tư Nhã mặt vẫn căng chặt, nước mắt lưng tròng, nhưng vẫn cố nhịn không để rơi xuống.



Trần Tranh nhìn mà cũng thấy xót xa, ôm lấy cô:



“Thôi nào, đừng giận nữa. Hôm nay là ngày của em mà, em quên rồi sao? Anh còn cố tình sắp xếp cho em đánh bản nhạc dạo đầu để mở màn buổi đấu giá, để tất cả mọi người đều biết vị hôn thê của anh xuất sắc thế nào. Cũng để họ hiểu rằng, Nam Tang Ninh chỉ là một con nhóc thô lỗ, ngoài miệng giỏi cãi chứ chẳng có tài cán gì!”



Sắc mặt Nam Tư Nhã cuối cùng cũng dịu đi một chút.



Cô học piano từ nhỏ, vì đó là tiêu chuẩn bắt buộc của tiểu thư danh giá. Không chỉ đạt chứng chỉ cấp mười, cô còn từng biểu diễn tại Nhà hát Athena ở Romania.



Tiết mục này, so với Nam Tang Ninh, cô có ưu thế tuyệt đối.



Cô muốn cho tất cả mọi người thấy, cô mới là thiên kim đại tiểu thư của nhà họ Nam, còn Nam Tang Ninh—thậm chí không xứng xách giày cho cô!



Một nhân viên phục vụ bước đến, nói với Trần Tranh:



“Nam tiểu thư, có thể lên sân khấu biểu diễn rồi. Buổi đấu giá sắp bắt đầu.”



Trần Tranh vỗ nhẹ tay cô:



“Tư Nhã, lên đi.”



Nam Tư Nhã hít sâu một hơi, cuối cùng cũng điều chỉnh lại tâm lý, đứng thẳng lưng, tao nhã bước lên sân khấu.



Trên sân khấu đã sẵn sàng một cây đàn piano. Cô ta mặc một chiếc váy dài bằng voan trắng, trông như một cô công chúa thanh tao bước đến ngồi trước đàn, mười ngón tay đặt lên phím đàn, rồi những giai điệu du dương bắt đầu tuôn chảy.



Cô ta chơi một bản nhạc của Chopin.



Kỷ Nghiên liếc nhìn sân khấu, khẽ cười nhạt:



“Lại thích làm nổi nữa, lúc nào cũng tranh thủ cơ hội để thu hút sự chú ý.”



Tang Ninh nhìn về phía Nam Tư Nhã trên sân khấu. Cô ta ngồi đó, nhã nhặn chơi đàn, trông như một người con gái dịu dàng và tốt đẹp. Nhưng trong đầu Tang Ninh lại hiện lên những ký ức của nguyên chủ.



Từ nhỏ, cô sống cùng bà nội nuôi, hai bà cháu nương tựa lẫn nhau. Vì cuộc sống khó khăn, cô phải nghỉ học từ cấp ba để bươn chải kiếm sống, trải qua đủ mọi gian truân trong đời.

Hạt Dẻ Rang Đường



Ba ngày trước khi nhà họ Nam tìm được cô, trên cây cầu độc mộc bắc qua khe núi, cô trượt chân ngã xuống sông. Chẳng may bị chuột rút, chân không thể cử động, cô đã bị dòng nước xiết nhấn chìm, c.h.ế.t đuối trong tuyệt vọng.



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Còn Nam Tư Nhã lại chiếm lấy danh phận của cô, tận hưởng tất cả những gì vốn thuộc về cô, sống kiêu sa như một cô công chúa vừa thanh tao vừa hồn nhiên.



Đáy mắt Tang Ninh trầm xuống, cô cúi đầu, che đi chút cảm xúc ngột ngạt trong lòng.



Tiếng đàn kết thúc, cả hội trường vang lên tràng pháo tay.



Nam Tư Nhã đứng dậy, mỉm cười ngại ngùng bước xuống sân khấu.



Khi đi ngang qua Tang Ninh, cô ta cố tình ưỡn thẳng lưng, kiêu ngạo như một con công, ánh mắt đầy khiêu khích và đắc ý.



Dù Nam Tang Ninh đã trở về nhà họ Nam, nhưng sự hào quang này vẫn chỉ thuộc về cô ta!



Kỷ Nghiên hạ giọng nói:

“Cô đừng để ý, giới này là vậy đấy. Lâu lâu lại có kẻ thích khoe mẽ, cô cứ tập làm quen đi, rồi cô sẽ thấy, ai cũng thích diễn cả.”



Tang Ninh chớp mắt:

“Ồ.”



“Ê ê, đấu giá bắt đầu rồi!” Kỷ Nghiên vỗ vỗ cánh tay Tang Ninh, hạ giọng hưng phấn:



“Tôi thấy cô có vẻ am hiểu, giúp tôi xem thử đi!”



Nam Tư Nhã ngồi xuống, cố tình quay đầu lại nhìn Tang Ninh, muốn thấy vẻ mặt ghen tị, vặn vẹo của cô.



Nhưng cô ta không ngờ rằng, Tang Ninh chỉ mỉm cười, thoải mái trò chuyện cùng Kỷ Nghiên, dáng vẻ thờ ơ như thể hoàn toàn không bận tâm đến màn trình diễn vừa rồi.



Sắc mặt Nam Tư Nhã lập tức cứng lại.



Tại sao cô ta không ghen tị?!



Cô ta lúc nào cũng tỏ ra điềm nhiên như vậy, như thể chẳng coi thứ gì ra gì cả.



Nam Tư Nhã sợ cô ta trở về để giành lấy ba mẹ, giành lấy vị hôn phu, giành lại thân phận thiên kim nhà họ Nam của cô ta.



Nhưng Nam Tang Ninh chẳng giành bất cứ thứ gì.



Cô chỉ dùng đôi mắt bình thản ấy, dường như điềm đạm, nhưng thực chất lại như đang đứng trên cao nhìn xuống cô ta—nhìn xuống tất cả những thứ cô ta coi trọng—tựa như hoàn toàn không thèm để mắt tới.



Chính điều đó lại càng khiến Nam Tư Nhã thấy uất nghẹn hơn!



Lúc này, phiên đấu giá chính thức bắt đầu.



Món đồ đầu tiên được mang ra là “Bát vàng họa tiết sen uyên ương thời Tấn”.



Kỷ Nghiên quay sang hỏi:

“Sao? Nhìn thế nào?”



Tang Ninh liếc nhìn hình ảnh phóng to của món đồ trên màn hình, rồi khẽ lắc đầu:



“Là bát vàng thật, nhưng không phải thời Tấn.”



Thời Tấn không có kiểu họa tiết này, thậm chí ngay cả thời Chu sau đó cũng chưa từng xuất hiện.



Nhưng rất nhanh, đã có người ra giá mua nó.



Kỷ Nghiên hừ lạnh:

“Thấy chưa? Đám người này đến thật giả cũng không phân biệt được mà cứ thích thể hiện.”



Tang Ninh lại đang suy nghĩ—nếu những người này dễ bị lừa vậy, chẳng phải rất dễ kiếm tiền sao?



Món đấu giá thứ hai: Một cặp ngọc Như Ý Ôn Ngọc Điền Hòa.



Kỷ Nghiên lại cuống quýt hỏi:

“Sao? Sao?”



Tang Ninh gật đầu:

“Món này khá ổn, ngọc rất trong, chất lượng cũng tốt. Nhưng bên trong có một chút vân băng, không được hoàn mỹ tuyệt đối. Nếu chỉ nhìn bằng mắt thường thì không dễ phát hiện.”



Kỷ Nghiên lập tức giơ bảng tham gia đấu giá.



Món thứ ba: Tranh “Bách Điểu Triều Phượng” của danh họa Tô Niệm.



Bức tranh vừa được mở ra, mắt Kỷ Nghiên liền sáng rực—bức tranh này đẹp quá mức!



Giá khởi điểm: 1000 vạn!



Kỷ Nghiên lại kích động:

“Sao? Sao?”



Tang Ninh lắc đầu:

“Giả.”



“Cô còn chưa nhìn kỹ mà? Bức này rất nổi tiếng, hơn nữa bút pháp sống động, lại có chuyên gia thẩm định, tôi thấy không giống giả đâu.”



Xung quanh đã có người bắt đầu ra giá, nhanh chóng đẩy giá lên 3000vạn.



Kỷ Nghiên sốt ruột, cô ấy rất thích bức tranh này, ánh mắt mong chờ nhìn Tang Ninh.



Nhưng Tang Ninh vẫn kiên định:

“Bức tranh này tuyệt đối là hàng giả.”



“Tại sao?”



Bởi vì bản gốc… từng được cô đóng dấu.



Tô Niệm cả đời chỉ vẽ duy nhất một bức “Bách Điểu Triều Phượng”, ngày tháng đề ký trên bức tranh này hoàn toàn chính xác.



Nhưng bức tranh thật từng được cất giữ trong thư viện của Tạ gia, đó là lễ vật mà Tô Niệm từng dâng lên tổ phụ nhân dịp mừng thọ.



Năm cô bảy tuổi, vô tình phát hiện ra bức tranh này trong thư viện, kinh ngạc đến mức ngẩn ngơ.



Khi tổ phụ biết cô thích, liền hào phóng tặng luôn bức tranh cho cô.



Tang Ninh yêu thích nó đến mức ôm tranh ngủ cả đêm không buông. Vì quá quý trọng, cô còn lấy con dấu nhỏ của mình, cẩn thận đóng vào một góc tranh.



Nhưng bức tranh trước mặt lại không có dấu của cô.



Tang Ninh bình tĩnh nói:

“Bức tranh này trông có vẻ giống, nhưng đường nét rõ ràng không phải bút pháp thường thấy của lão Tô. Hơn nữa, màu sắc cũng có chút sai lệch. Ví dụ như lão Tô vẽ lông chim sẻ bằng màu xanh hành, còn bức này lại dùng màu lục biếc. Chắc chắn không phải bản gốc.”



Kỷ Nghiên sững sờ:

“Sao cô biết nhiều vậy?”



Tang Ninh ngừng lại một chút.



Bởi vì… bức tranh thật đã ở trong tay cô suốt mười năm, cô đã xem nó vô số lần.



Nhưng giờ phút này, cô chưa nghĩ ra được lý do hợp lý để trả lời Kỷ Nghiên.



Bỗng nhiên—



“Một người tinh mắt như Nam tiểu thư, không bằng cũng giúp tôi xem thử?”



Giọng nói trầm thấp vang lên.



Tang Ninh quay đầu lại—thì thấy Hạ Tư Tự.



Lúc này, ánh mắt anh dừng lại trên cô, đôi mắt phượng dài hẹp hiếm khi không còn vẻ hờ hững, mà thay vào đó là sự thăm dò sâu xa.



Sự xuất hiện bất ngờ của Hạ Tư Tự khiến cả sảnh tiệc lập tức rộ lên những tiếng bàn tán xôn xao.



“Hạ tam thiếu cũng tới?”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com