Tân Dã biết mình không còn cơ hội. So với việc ở bên cạnh Khương Ngư, cậu càng mong cô có thể hạnh phúc.
Ngay từ khoảnh khắc Hoắc Diên Xuyên vì bảo vệ Khương Ngư mà trúng đạn, nằm mê man trong bệnh viện, Tân Dã đã hiểu ra. Nhìn thấy sự lo lắng trong ánh mắt cô, cậu biết mình không thể chen chân vào mối quan hệ này nữa.
Xưa nay cậu không uống rượu, nhưng hôm nay lại lấy từ trong ngăn tủ ra một bình Chu Hoa Thiên. Nhấp một ngụm, vị rượu cay nồng lan trên đầu lưỡi, khiến cậu chau mày. Quả nhiên, vẫn không thích.
Lục Thanh Ninh tới khi Tân Dã gần uống hết bình rượu. Cậu có tửu lượng tốt, dù uống nhiều cũng không say. Nhưng nhìn hộp nhẫn nằm chỏng chơ trên bàn, ánh mắt Lục Thanh Ninh trầm xuống.
Cô giật lấy ly rượu trong tay Tân Dã, đặt mạnh xuống bàn.
"Đừng uống nữa! Chẳng qua chỉ là một người phụ nữ thôi mà, đáng để anh thế này sao?" Giọng cô đầy bực bội. "Anh thích cô ta đến vậy à?"
Tân Dã liếc nhìn cô, ánh mắt thờ ơ.
"Chuyện của tôi, không liên quan đến cô." Cậu tự rót cho mình một ly rượu khác.
Lục Thanh Ninh nghiến răng, lại nhìn hộp nhẫn trên bàn.
"Anh đừng quên, anh vẫn là vị hôn phu của em!"
Tân Dã bật cười, nụ cười nhạt đến mức khiến người ta lạnh lòng.
"Hôn ước đó?" Cậu cười nhạo. "Lục Thanh Ninh, chính cô cũng biết, nó vốn chỉ là một câu nói miệng. Tôi chưa từng thừa nhận."
Lục Thanh Ninh bực bội cắn môi. Nhưng chẳng hiểu sao, nhìn người con trai trước mặt, ngực cô bỗng đập mạnh.
Anh đẹp trai, nhưng lạnh lùng đến đáng ghét.
Lần này, cô quyết định làm gì đó để thay đổi điều đó.
Cô bất ngờ chụp lấy tay Tân Dã, đặt lên ngực mình.
Tân Dã giật mình, lập tức muốn rụt tay lại, nhưng Lục Thanh Ninh không cho, lại còn thuận thế ngồi lên đùi cậu, vòng tay ôm lấy cổ cậu.
"Đừng đẩy em ra," cô nhìn thẳng vào mắt cậu. "Khương Ngư không thích anh, nhưng em thích. Em cũng xinh đẹp, dáng người cũng không tệ. Anh có gì mà không vui?"