"Không thể nào! Chắc chắn là Khương Ngư! Nhất định chị ta ghi hận chúng ta chuyện lần trước! Chị ta cũng thật là ngang ngược!"
"Ngọc Hàn, đừng nóng giận. Chị chỉ lo lắng cho em thôi, em như thế này, cha mẹ sẽ càng thích Khương Ngư hơn."
"Hừ, rồi cha mẹ sẽ thấy rõ bộ mặt thật của chị ta thôi!"
Tống Nghiên Tuyết khẽ cười, đưa bát canh đến trước mặt cậu ta.
"Thôi nào, đừng tức giận nữa. Uống chút canh đi, chị đã tự tay nấu cho em đấy."
"Chị Nghiên Tuyết, chị đối xử với em tốt quá! Giá mà chị là chị ruột của em thì tốt biết mấy."
Nghe câu này, trong lòng Tống Nghiên Tuyết dâng lên một tia vui sướng. Nhưng ngoài mặt, cô ta chỉ mỉm cười đầy dịu dàng.
Sau khi nói chuyện xong với Tống Ngọc Hàn, Tống Nghiên Tuyết mới yên tâm rời đi.
Cô ta không trông mong gì việc Tống Ngọc Hàn sẽ giúp mình nói tốt trước mặt người khác, nhưng chỉ cần có thể khiến Khương Ngư khó chịu một chút cũng đủ làm cô ta hài lòng. Không thể để mọi điều tốt đẹp đều rơi vào tay Khương Ngư được.
Nhìn thấy cả nhà họ Tống sum vầy hạnh phúc, còn mình lại lẻ loi cô độc, Tống Nghiên Tuyết sao có thể cam tâm?
Tống Danh Thành dù thương yêu con gái ruột, nhưng cũng không thể vừa đón cô trở về đã vội đuổi con gái nuôi đi. Nếu làm vậy, nhà họ Tống sẽ bị người ngoài nhìn nhận thế nào đây?
Vì thế, ông quyết định đợi đến khi Khương Ngư hoàn thành nghi thức nhận tổ quy tông rồi mới tính tiếp chuyện của Tống Nghiên Tuyết.
Mặc dù trong lòng khó chịu khi phải nương nhờ ánh sáng của Khương Ngư để được ở lại nhà họ Tống một thời gian ngắn, nhưng cuối cùng, Tống Nghiên Tuyết cũng không phản đối.
Có điều, rời khỏi bệnh viện, cô ta không về nhà họ Tống. Ở nơi đó, cô ta lúc nào cũng cảm thấy mình chỉ là người ngoài.
Thay vào đó, cô tìm đến Trần Tư Nguyệt.
Trần Tư Nguyệt là bạn thân của Tô Nhu, vì thế Tống Nghiên Tuyết cũng có mối quan hệ khá thân thiết với bà ta. Hơn nữa, Trần Tư Nguyệt luôn đối xử tốt với cô ta, quan tâm từng chút một.
Mỗi khi hai người ở riêng, Trần Tư Nguyệt luôn nắm tay cô, ân cần hỏi han. Đôi lúc, Tống Nghiên Tuyết còn thầm mong rằng, giá như Trần Tư Nguyệt là mẹ ruột của mình thì tốt biết bao, chứ không phải Tô Nhu – người mà đến cả sự quan tâm cũng nhạt nhẽo, xa cách.