“Khoan đã, bộ trưởng Hoắc, anh có con từ bao giờ thế?!”
Tôn Thụ nhìn Hoắc Diên Xuyên khẽ xua tay, ra hiệu bảo mình rời đi, nhưng không cần đoán cũng biết tâm trạng của Hoắc Diên Xuyên hôm nay không tệ. Cấp trên vui vẻ, đối với trợ lý như anh ta cũng là một chuyện tốt.
A Ly tất nhiên đã biết hôm nay cha sẽ cùng mình đến nhà trẻ tham gia hoạt động. Bảo thằng bé không vui thì không thể nào, dù có muốn che giấu đi nữa, nụ cười rạng rỡ trên mặt vẫn lộ rõ.
Khương Ngư nhìn bộ dạng phấn khích của con trai, nhịn không được mà đưa tay nhéo nhẹ gương mặt bụ bẫm.
"Vui vậy à?"
A Ly ngại ngùng gật đầu.
"Vâng, các bạn đều nói con không có cha, nhưng rõ ràng cha con vừa cao vừa đẹp trai!"
Khương Ngư nghe xong, vừa buồn cười vừa đau lòng. Thật ra trong một mối quan hệ, người chịu tổn thương nhất chính là con cái.
"Nhưng dù cha mẹ không ở bên nhau, cả hai vẫn luôn yêu con."
A Ly ngoan ngoãn gật đầu:
"Vâng, con cũng yêu mẹ."
Sáng hôm sau, Hoắc Diên Xuyên đã có mặt trước cửa từ rất sớm. A Ly vẫn còn ngồi thong thả ăn sáng.
Khương Ngư trông thấy Hoắc Diên Xuyên đứng như canh gác trước nhà, suy nghĩ một chút rồi hỏi:
"Anh ăn sáng chưa?"
Hoắc Diên Xuyên vừa xử lý xong công việc, quả thực chưa ăn gì. Nhưng thấy Khương Ngư chỉ khách sáo hỏi một câu, anh cũng không muốn để cô khó xử.
"Ăn rồi."
Tôn Thụ ở bên cạnh bỗng nhiên bổ sung thêm:
"Sáng nay bộ trưởng Hoắc chỉ uống một ly cà phê."
Nghe vậy, dù có cứng rắn đến đâu, Khương Ngư cũng không thể để người ta bụng rỗng mà còn phải đưa con mình đi tham gia hoạt động. Huống hồ, thời gian vẫn còn kịp.
"Có muốn vào ăn một chút không? Tôi nấu nhiều, A Ly ăn không hết."