Lục Trầm đứng trước phòng giam, nhìn Ngô Bình bị nhốt bên trong.
Căn phòng không rộng, chỉ chừng hai mét vuông, ánh sáng lờ mờ, chấn song sắt dày đặc tạo ra cảm giác bức bối, ngột ngạt.
Anh khoanh tay, bình tĩnh nói:
"Ngô Bình, tôi có một tin muốn nói cho anh biết. Cơ quan công an hiện đang điều tra Lưu Ngọc Bảo. Trong tài khoản ngân hàng của anh ta, họ đã phát hiện một khoản tiền lớn không rõ nguồn gốc, tổng cộng hơn hai triệu, được gửi ở nhiều ngân hàng khác nhau. Chứng cứ gần như đã hoàn tất, bắt giữ anh ta chỉ là chuyện sớm muộn."
Lời nói của Lục Trầm khiến sắc mặt Ngô Bình tái mét.
Sự thật là số tiền đó đúng là có thật.
Vì khoản tiền quá lớn, giữ trong nhà không an toàn, mà lại không có cách nào chuyển ra nước ngoài để cất giấu, nên Lưu Ngọc Bảo đành gửi vào nhiều ngân hàng khác nhau trong nước.
Nhưng vì thân phận của gã quá nhạy cảm, toàn bộ việc gửi tiền đều do một tay Ngô Bình thực hiện.
Lưu Ngọc Bảo tin tưởng hắn tuyệt đối.
Không ngờ, chuyện bí mật như vậy vẫn bị điều tra ra!
Trong phút chốc, hắn cảm thấy như có một tia sét đánh thẳng xuống đầu mình.
Lục Trầm quan sát biểu cảm của hắn, rồi tiếp tục:
"Những tội ác của các người, chúng tôi đã có đủ manh mối. Sớm muộn gì tất cả cũng sẽ bị phơi bày. Cả anh và Lưu Ngọc Bảo đều sẽ bị pháp luật trừng trị."
Ngô Bình không lên tiếng, nhưng bàn tay siết chặt lại thành nắm đấm.