Tần Chiêu Chiêu đã nấu xong cơm, nhưng đợi mãi vẫn không thấy Lục Trầm về.
Cô nhìn đồng hồ, kim giờ đã chỉ sang con số mười.
Anh vẫn chưa về.
Cô không biết liệu anh đã bắt được bọn tội phạm chưa, có gặp nguy hiểm gì không. Giờ này anh còn trong núi hay đã quay về doanh trại?
Cô nằm xuống giường, nhưng trằn trọc mãi không ngủ được.
Trong đầu cứ lởn vởn những hình ảnh ban ngày.
Nghĩ đến ánh mắt lo lắng của Lục Trầm khi thấy cô bị bọn tội phạm khống chế. Nghĩ đến khoảnh khắc anh ôm chặt cô sau khi cô thoát khỏi nguy hiểm, rồi lại cõng cô suốt đoạn đường dài gần hai tiếng đồng hồ trong rừng núi.
Lúc đó, từng giọt mồ hôi của anh thấm ướt lưng áo cô.
Cô nhớ cả khoảnh khắc anh nhẹ nhàng bế cô vào phòng, giọng nói trầm thấp nhưng chân thành.
Những điều ấy… không giống như là giả vờ.
Nhưng rồi, hình ảnh những tên tội phạm tàn ác lại xuất hiện trong đầu cô.
Lục Trầm đang ở trong một khu rừng rộng lớn, hoàn toàn xa lạ.