Chỗ hẹn hò thì đủ kiểu: Khi thì khách sạn, khi thì nhà hàng trong công viên, khi thì những câu lạc bộ xa hoa.
Tất cả chi phí đều được thanh toán bằng tiền công quỹ của xưởng nhà họ Chu.
Hai người này còn ngang nhiên ôm hôn ngay trên phố, còn trong khách sạn làm gì thì không cần nghĩ cũng biết!
“Lúc trước bảo cậu đừng cưới anh ta, cậu không nghe! Giờ hối hận vẫn còn kịp đấy.”
Người nói là một người bạn của tôi, làm trong tòa soạn báo ở Bắc Kinh, nhân tiện có chuyến công tác ở Quảng Đông.
Sau khi trùng sinh, tôi đã nhờ bạn mình sắp xếp trước, lợi dụng mối quan hệ trong ngành báo chí để thu thập bằng chứng về chuyện ngoại tình của Chu Dã và Mạc Tình Hảo, chuẩn bị dùng đến khi ly hôn.
Thấy tôi trầm ngâm, bạn tôi không khỏi thắc mắc:
“Cậu đã ký đơn ly hôn rồi, tiếp theo định làm gì?”
Nghe vậy, ánh mắt tôi trở nên sắc bén.
Bước thứ hai, tôi phải giành được quyền nuôi con.
Bước cuối cùng, chính là nhờ bạn mình công khai toàn bộ bằng chứng!
“Tôi muốn đăng báo, để anh ta nếm trải hậu quả tàn khốc nhất!”
Giọng tôi bình thản nhưng lại mang theo sự quyết tuyệt chưa từng có.
Sau khi hẹn bạn thời gian đăng báo và tòa soạn sẽ hợp tác, tôi lập tức cầm giấy ly hôn đi làm thủ tục.
Cuối cùng, tôi chuyển hộ khẩu của mình và Tiểu Tuyết đi nơi khác.
Bận rộn suốt hai ngày, tôi mới trở lại nhà máy để bàn giao công việc lần cuối.
Sáng sớm, vừa đến cổng nhà máy, tôi đã bị ánh mắt lạnh lùng của bảo vệ quét qua.
“Hừ, thứ lòng lang dạ sói như cô mà cũng xứng làm giám đốc xưởng họ Chu?”
Tôi ngạc nhiên, tiến lên hỏi thẳng:
“Ông nói vậy là có ý gì? Nói rõ xem nào!”
Bảo vệ lườm tôi, tiện tay vo tròn tờ báo trên bàn, ném thẳng vào tôi.
“Ý tôi là, loại đàn bà lăng nhăng, bạc bẽo như cô đúng là không ra gì!”
Lửa giận trong lòng tôi bùng lên, tôi lập tức mở tờ báo ra xem.
Tiêu đề ngay trang nhất khiến cả người tôi chấn động!
[Thẩm Chí Vân, Chu Dã tôi rốt cuộc đã làm gì sai mà cô phải ngoại tình, bán đứng công nghệ cốt lõi của nhà máy, ép tôi ly hôn?]
Nội dung bài báo còn tồi tệ hơn cả những gì tôi tưởng tượng.
Bọn họ bịa đặt, bôi nhọ tôi thành một kẻ độc ác, nhẫn tâm bỏ chồng bỏ con!
Một con chim sẻ nhỏ bé vừa leo lên cành cao đã lập tức biến thành phượng hoàng, sau khi có địa vị liền bán đứng công nghệ cốt lõi của xưởng nhà họ Chu, ép người chồng giàu có phải ly hôn…
Thủ đoạn thật sự quá ghê tởm!
Rõ ràng đây là một cú đánh chí mạng nhằm hủy hoại tôi!
Một lần nữa, nhận thức của tôi về Chu Dã lại bị kéo xuống một tầng thấp hơn.
“Cô có biết dạo này nhà máy làm ăn thua lỗ đến mức nào không? Chồng cô bận tối tăm mặt mũi vì cái xưởng này, còn cô thì ở ngoài hú hí với gã đàn ông khác! Đúng là đồ trơ trẽn!”
Tiếng mắng chửi của bảo vệ kéo tôi trở về thực tại.
Chu Dã đang ở nhà máy? Được, vậy tôi phải đối chất với anh ta ngay!
Tôi có thể lập tức rời đi, nhưng phải đi trong sạch, không để lại chút vết nhơ nào!
Tôi sải bước vào xưởng, vừa đến khu vực bảng tin đã thấy một đám công nhân vây chật kín.
Bên trong, giọng khóc thút thít của Mạc Tình Hảo vang lên:
“Anh Chu à, giờ phải làm sao đây? Anh giao nhà máy cho Thẩm Chí Vân quản lý, vậy mà cô ấy lại bán thứ quý giá nhất của xưởng cho người khác!”
Chu Dã cũng sụt sịt khóc lóc:
“Nhà máy này khó khăn lắm mới phát triển được, tôi phải ăn nói thế nào với cha mẹ đây?”
“Cô ấy có ngoại tình tôi không quan tâm! Nhưng bây giờ lợi nhuận của xưởng ngày càng đi xuống, tôi làm sao để đảm bảo công việc cho mọi người đây?”
Nghe đến đây, đám công nhân lập tức bùng nổ, phẫn nộ chửi rủa:
“Đồ súc sinh! Nếu không có cậu Chu, cô ấy có quản lý nổi cái xưởng này không?”
“Dựa vào nhà họ Chu mà có cuộc sống sung túc, thế mà còn dám lén lút cắm sừng chồng! Đúng là mặt dày không biết xấu hổ!”
“Thẩm Chí Vân! Cô còn dám vác mặt đến đây sao?!”
Bỗng nhiên, một quả trứng thối bay thẳng về phía mặt tôi.
Tôi vừa định tránh, Chu Dã đột nhiên xuất hiện, chắn ngay trước mặt tôi.
“Bốp!”
Lòng đỏ trứng nhầy nhụa bết đầy trên gương mặt anh ta, từng giọt chảy dọc theo đường nét xương hàm.
Anh ta không lau đi mà chỉ đứng đó, giọng khàn khàn cầu xin:
“Mọi người đừng mắng cô ấy… Cũng đừng đánh cô ấy…”
“Tiểu Chu, cậu ngu quá rồi! Cô ta chẳng có chút áy náy nào cả, vậy mà cậu còn che chở cho cô ta?”
“Chu Dã, đàn ông mà quá si tình, mấy loại đàn bà xấu xa sẽ chẳng bao giờ biết trân trọng đâu!”
Công nhân bàn tán xôn xao, ai nấy đều tỏ ra thương cảm cho Chu Dã.
Vẻ mặt tôi không thay đổi, đứng yên bất động trước cảnh tượng này.
Lúc nào anh ta lúc cũng thế… một giây trước nâng tôi lên tận mây xanh, giây sau lại tự tay đẩy tôi xuống địa ngục!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Giữa đám đông ồn ào, cơ thể Mạc Tình Hảo đột nhiên khẽ lảo đảo.
Cô ta ôm lấy bụng, run rẩy nghiêng ngả, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống!
Mặc dù vậy, cô ta vẫn giả bộ yếu ớt, nước mắt lưng tròng mà lên tiếng bênh vực:
“Tôi tin là Chí Vân chắc chắn không cố ý. Chỉ cần cô ấy chịu quay lại cải thiện công nghệ cốt lõi, để mọi người tiếp tục có việc làm…”
Chu Dã cũng phụ họa ngay lập tức:
“Tôi sẽ không tranh cãi với cô ấy đâu, vì tôi yêu cô ấy mà.”
Tôi sững lại.
Thì ra bọn họ muốn tôi quay lại để cải thiện kỹ thuật cốt lõi?
Vì mục đích này, anh ta không tiếc gì cả, ngay cả chuyện giả vờ yêu tôi để lấy lòng thương hại!
Ngay cả việc bị trứng thối ném đầy mặt, anh ta cũng chấp nhận.
Chu Dã là người luôn coi trọng diện mạo của mình.
Trước kia, vì muốn giữ gìn gương mặt này cho anh ta, tôi chưa từng để anh ta bước chân vào bếp dù chỉ một lần.
Chỉ cần anh ta vui, tôi cũng thấy vui theo.
Nhưng giờ đây, anh ta có vui hay không, liên quan gì đến tôi chứ?
Trong khoảnh khắc, giọng tôi trở nên lạnh lẽo:
“Nếu tôi không muốn thì sao?”
Vừa dứt lời, tôi đẩy Chu Dã ra.
Ngay lúc ấy, Mạc Tình Hảo bỗng dưng khụy xuống, rồi bất tỉnh ngay tại chỗ!
Ngay sau đó, một tiếng hét thất thanh vang lên…
“Chảy m.á.u rồi! Mạc Tình Hảo chảy m.á.u rồi!”
Tôi sững người, quay phắt lại.
Lúc này tôi mới thấy, m.á.u đỏ đang trào ra từ giữa hai chân Mạc Tình Hảo!
Đồng tử tôi khẽ co lại.
Chu Dã vốn sợ máu, vừa nhìn thấy cảnh này, anh ta lập tức ngất xỉu!
Bệnh viện khoa sản, hành lang cấp cứu.
Bác sĩ đẩy băng ca của Mạc Tình Hảo lao nhanh vào phòng phẫu thuật, tôi bước theo sát, sốt ruột hỏi:
“Bác sĩ, cô ta sao rồi?”
Một giọng nói dứt khoát vang lên:
“Nguy cơ sảy thai, e rằng không giữ được.”
Mạc Tình Hảo vẫn còn lơ mơ tỉnh táo, cô ta bám c.h.ặ.t t.a.y bác sĩ, yếu ớt cầu xin:
“Bác sĩ… Con trai tôi… Xin hãy cứu lấy con trai tôi…”
Bác sĩ nhíu mày, gương mặt hiện lên vẻ khó xử:
“Cô vốn bị thiếu m.á.u Địa Trung Hải. Với tình trạng này, đừng nói giữ con, ngay cả tính mạng của cô cũng đang gặp nguy hiểm!”
Bước chân tôi chậm dần, cuối cùng đứng sững trước cửa phòng phẫu thuật.
Đèn báo "Đang phẫu thuật" chợt bật sáng.
Lúc này, một y tá bước nhanh đến trước mặt tôi.
“Cô là người nhà sản phụ đúng không?”
Giờ không thể liên lạc với Chu Dã, tôi đành phải gật đầu.
Y tá đưa tờ giấy ra, giọng gấp gáp:
“Giữ mẹ hay giữ con, cô quyết định nhanh đi!”
Sinh mạng của tiểu tam cùng đứa con hoang của họ, lại đột ngột nằm trong tay tôi thế này sao?
7
Tôi sững sờ trong giây lát, rồi giải thích:
“Tôi không phải người nhà của cô ta.”
Tôi không gánh nổi trách nhiệm này.
Ngay sau đó, tôi nhìn thấy hai người vội vã chạy đến từ cuối hành lang, Chu Dã và… Tiểu Tuyết.
Lông mày tôi lập tức nhíu chặt, giọng chất vấn:
“Tiểu Tuyết, con đến đây làm gì?”
Nhưng Tiểu Tuyết chỉ cảnh giác nhìn tôi, đáp lại lạnh nhạt:
“Con đến thăm dì Mạc…”
Y tá không thể chờ thêm, lại giục lần nữa:
“Giữ mẹ hay giữ con, mau quyết định đi! Sản phụ sắp không trụ nổi rồi!”
Tôi chỉ sang bên cạnh:
“Anh ta mới là người nhà của cô ta, cứ để anh ta quyết.”
Y tá cau mày, sốt ruột nói:
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
“Cô ta bị thiếu m.á.u Địa Trung Hải nghiêm trọng, bệnh viện hiện không còn đủ m.á.u nhóm B. Chúng tôi đã cử người đi tìm nguồn máu, nhưng không biết có kịp cứu không nữa!”