"Tạ Ngạn Chu, anh biết không? Hôm nọ tôi mơ một giấc mơ, mơ thấy chúng ta kết hôn sinh con, mơ thấy có cả cháu nội, nhưng cuộc sống chẳng hạnh phúc gì."
"Đêm Trung Thu cả nhà đoàn viên, tôi nghe anh nói với thằng cháu nội rằng anh hối hận khi đã cưới tôi."
"Anh bảo anh cưới tôi chỉ báo ơn, chứ chẳng phải vì yêu đương gì sất."
"ẦM!" Một tiếng sét xé toạc bầu trời, rọi sáng khuôn mặt tái nhợt của Kiều Cẩm Nghệ.
Không để ý đến vẻ kinh ngạc của Tạ Ngạn Chu, cô tiếp tục:
"Tôi còn mơ thấy anh với Mạnh Thư Ca đến tuổi này rồi mà vẫn còn hẹn hò. Đến lúc tôi chết, hai người vẫn đi du lịch vui vẻ bên ngoài."
Tạ Ngạn Chu nghe mà khó tin.
Anh muốn nói đó chỉ là mơ, không thể là thật được.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, việc tìm người quan trọng hơn.
"Em đừng nghĩ nhiều. Mình tìm cô Mạnh trước đã. Anh tìm phía bắc, em tìm phía nam."
Trong trí nhớ của Tạ Ngạn Chu, đường phía bắc nguy hiểm hơn.
Đường phía nam bằng phẳng, dễ đi hơn nhiều.
Nhưng anh quên mất, từ khi lên thành phố, anh đã lâu không về. Đường phía nam là đường mòn, lâu không ai đi nên đã bỏ hoang.
Hai người, một người đi hướng bắc, một người đi hướng nam, ngược chiều nhau.
Kiều Cẩm Nghệ bước đi, không hề ngoảnh lại.
Cô mong lần này, ai cũng có hạnh phúc riêng, đừng dây dưa thêm nữa...
Mưa trút như thác, chẳng khác nào tấm rèm che khuất tầm nhìn.
Dù mặc áo mưa, Kiều Cẩm Nghệ vẫn ướt sũng.
Cô vừa gọi vừa tìm, tìm mãi mà chẳng thấy bóng người.
Bất chợt.
Kiều Cẩm Nghệ trượt chân, lăn xuống dốc.
Đá từ trên cao cũng theo đó mà rơi xuống, đập vào người cô.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
...
Không biết bao lâu sau, Kiều Cẩm Nghệ giật mình tỉnh giấc vì tiếng máy nhắn tin trong túi.
Tỉnh lại, trời đã tối đen. Cô muốn ngồi dậy nhưng không thể nhúc nhích.
Kiều Cẩm Nghệ khó khăn mở mắt nhìn xung quanh.
Nhưng trời tối quá, cô chẳng nhìn thấy gì.
Bắp chân bị đá lớn đè lên, đau như xé thịt.
Trên người cô chất đầy đá lớn nhỏ, không thể động đậy.
Nước mưa lạnh lẽo hòa với chất lỏng ấm nóng chảy xuống má.
Kiều Cẩm Nghệ quệt tay, cả bàn tay đỏ tươi.
Cô cố lôi máy nhắn tin ra khỏi túi áo.
Mở máy, có hai tin nhắn.
"Tìm được cô Mạnh rồi, cô ấy không sao."
"Em đang ở đâu?"
Mọi thứ trước mắt Kiều Cẩm Nghệ nhòe đi, màn hình xanh lục của máy nhắn tin chỉ còn là vầng sáng mờ ảo.
Cô dồn hết sức, bấm từng chữ.
"Bị đá đè, không biết ở đâu, cứu tôi."
Kiều Cẩm Nghệ vừa định ấn nút gửi, màn hình máy nhắn tin vụt tắt, sập nguồn.
Tay cô run rẩy, sức lực cạn dần.
Máy nhắn tin rơi xuống vũng bùn.
Máu làm nhòe mắt, người cô lạnh cóng, sự sống cạn kiệt.