Đến giờ Kiều Cẩm Nghệ mới nhận ra, từ đầu đến cuối Tạ Ngạn Chu chẳng hề coi cuộc ly hôn này ra gì.
"Tạ Ngạn Chu, tôi nói lại lần nữa, ly hôn là quyết định sau khi tôi đã suy nghĩ kỹ càng. Tôi không tái hôn với anh, càng không về Lâm Hải với anh."
Năm sau, cô sẽ lên Đàm Châu.
Một người hướng Nam, một người hướng Bắc, hai người từ nay về sau vĩnh viễn không còn liên quan gì đến nhau nữa.
"Anh đã bảo rồi, giữa anh và cô Mạnh không có gì, chỉ là An An thích cô ấy thôi." Tạ Ngạn Chu nhíu mày giải thích.
Nếu là kiếp trước, Kiều Cẩm Nghệ chắc chắn sẽ tin.
Nhưng bây giờ, cô đã không còn là cô gái Kiều Cẩm Nghệ hai mươi mấy tuổi ngây thơ ngày nào nữa. Cô đã sống lại một kiếp, nếm trải cảnh cô độc đến cuối đời, ngay cả chồng con cũng chẳng ở bên cạnh.
"Không còn chuyện gì nữa thì mời anh về cho. Đồ đạc của anh cũng mang đi hết đi."
Kiều Cẩm Nghệ quay người định vào nhà.
Thấy cô như vậy, Tạ Ngạn Chu cũng nổi giận, trầm giọng nói: "Anh và An An sẽ ở lại Tương Dương ăn Tết. Sau Tết, nếu em vẫn còn như vậy thì chúng ta thật sự hết cơ hội rồi."
Nói rồi anh ta quay người bỏ đi.
Kiều Cẩm Nghệ đột nhiên dừng bước, gọi giật lại:
"Tạ Ngạn Chu."
Tạ Ngạn Chu tưởng cô đã đổi ý.
Nhưng Kiều Cẩm Nghệ lại nói từng chữ một: "Hộ khẩu của tôi vẫn còn trong sổ hộ khẩu nhà anh. Anh là chủ hộ, phiền anh ngày mai đi cùng tôi ra huyện làm thủ tục tách hộ khẩu cho tôi."
Tạ Ngạn Chu không nói gì, nhanh chóng rời đi.
Kiều Cẩm Nghệ cũng không để bụng, quay vào nhà.
Đêm đó, Kiều Cẩm Nghệ mơ thấy kiếp trước. Sau khi cô phát bệnh, lúc hấp hối chỉ có một cô y tá nhỏ bên cạnh.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Còn Tạ Ngạn Chu và con trai Tạ Vũ An thì đang vui vẻ đi du lịch cùng Mạnh Thư Ca. Cô gọi điện cho họ cũng không ai nghe máy.
Sáng hôm sau, Kiều Cẩm Nghệ mở mắt, xua tan đi những u ám trong giấc mơ đêm qua.
Ánh nắng ban mai chiếu rọi, một ngày mới bắt đầu.
Cô ra sân rửa mặt, vừa xách một thùng nước từ giếng lên thì bỗng cảm thấy có ai đó kéo quần mình.
Kiều Cẩm Nghệ cúi xuống, thấy một bé gái bụ bẫm với hai b.í.m tóc nhỏ, người lấm lem bùn đất, đôi mắt to tròn ngước nhìn cô:
"Mẹ ơi..."
Kiều Cẩm Nghệ giật mình:
"Cô bé này, cháu nhầm người rồi. Cô không phải mẹ cháu."
Nghe vậy, mắt cô bé đỏ hoe, chực trào nước mắt.
Đúng lúc đó, mẹ Kiều từ trong bếp đi ra, ngạc nhiên: "Ôi, Tiểu Hoa đấy à?"
"Sao cháu lại chạy đến đây?"
Tiểu Hoa không đáp, vẫn nhìn Kiều Cẩm Nghệ, lí nhí:
"Mẹ ơi, con đói."
Kiều Cẩm Nghệ và mẹ vội vàng đưa cô bé vào ăn cơm.
Trên bàn ăn, Kiều Cẩm Nghệ nghe mẹ kể, Tiểu Hoa xuất hiện ở thôn này đã hơn ba tháng, không ai biết là con nhà ai.