Kiếp trước, cô nợ ai cũng được, chỉ riêng ba mẹ là có lỗi.
Lấy chồng xa rồi chẳng có thời gian về thăm, để hai ông bà cô đơn ở nhà.
Trọng sinh rồi, lại để ba mẹ phải lo lắng vì mình…
Cô thầm thề, từ nay về sau nhất định phải hiếu kính ba mẹ thật tốt, cho họ một cuộc sống đầy đủ.
Sáng hôm sau, Kiều Cẩm Nghệ bị đánh thức bởi tiếng sột soạt khe khẽ.
Mở mắt ra, An An và Tiểu Hoa đang ngồi cạnh nhau trên ghế, nhìn chằm chằm cô.
Thấy cô tỉnh, cả hai đồng thanh:
“Mẹ ơi, mẹ dậy rồi!”
Vừa dứt lời, An An đã tỏ vẻ không vui, lườm Tiểu Hoa:
“Đây là mẹ của tao, cấm mày gọi thế!”
Nghe vậy, Tiểu Hoa sợ sệt cúi đầu, mặt tái mét, không dám nói gì.
Trong phòng bệnh chỉ có hai đứa trẻ, người lớn không biết đi đâu hết rồi.
Thấy An An lại bắt nạt Tiểu Hoa, Kiều Cẩm Nghệ cau mày, lạnh giọng:
“An An, Tiểu Hoa là con gái mẹ, sao lại không được gọi mẹ là mẹ? Con bé nhỏ hơn con, phải gọi là em gái chứ!”
An An lập tức trở lại dáng vẻ tiểu bá vương ngổ ngáo, hếch mặt lên:
“Con không có em gái! Con cũng không cần em gái, có con là đủ rồi, mẹ còn cần con khác làm gì?”
Kiều Cẩm Nghệ thấy mệt mỏi rã rời.
Rõ ràng chính nó bảo cô là mẹ nó thì mất mặt, giờ lại lẽo đẽo theo sau.
Cô thấy bất lực vô cùng.
Nếu là trước kia, cô chắc chắn đã dạy dỗ An An một trận, nhưng giờ cô chẳng còn sức lực.
Máu mủ ruột thịt mình lại hóa thành d.a.o nhọn đ.â.m vào mình, nỗi đau này chỉ cần nếm trải một lần là quá đủ, cô không muốn trải qua thêm lần nào nữa.
Kiều Cẩm Nghệ nhìn An An, không thèm trả lời câu hỏi vô nghĩa của nó.
Cô đảo mắt nhìn quanh phòng bệnh, rồi hỏi:
“Ba con đâu?”
An An lập tức bị đánh lạc hướng, vội vàng đáp:
“Ba đi đóng tiền viện phí cho mẹ rồi, ông bà ngoại đi lấy nước với xếp hàng mua đồ ăn sáng.”
Nghe vậy, Kiều Cẩm Nghệ gật đầu.
Cô nhìn Tiểu Hoa vẫn đang cúi gằm mặt, dịu giọng:
“Tiểu Hoa, con còn nhớ hôm qua mẹ nói gì với con không?”
Tiểu Hoa nhớ ngay đến lời Kiều Cẩm Nghệ nói tối qua:
“Con là người quan trọng nhất trong lòng mẹ…”
Lời nói ấy văng vẳng bên tai, Tiểu Hoa ngước lên nhìn ánh mắt dịu dàng của Kiều Cẩm Nghệ, lòng chợt bừng sáng. Mẹ sẽ không lừa con. Con là con gái của mẹ, đúng vậy! Con muốn gọi mẹ là mẹ, mẹ đã đồng ý rồi mà!
Nghĩ đến đây, gò má Tiểu Hoa ửng hồng, bé ngọt ngào gọi: “Mẹ!”
Kiều Cẩm Nghệ cười hiền: “Con ngoan.”
An An đứng bên cạnh ngơ ngác, chắc chắn mẹ và Tiểu Hoa đang giấu nó chuyện gì đó!
Nhưng chưa kịp hỏi, Tạ Ngạn Chu đã xách một túi bánh bao và cháo bước vào.
Anh nhìn Kiều Cẩm Nghệ đã tỉnh, khẽ hỏi:
“Em còn thấy khó chịu ở đâu không?”
Kiều Cẩm Nghệ lắc đầu: “Không.”
Đối diện với sự lạnh nhạt của cô, Tạ Ngạn Chu không hề tỏ vẻ gì khác thường.
Anh đặt đồ ăn lên bàn: “Anh mua cháo với bánh bao này. Từ tối qua em chưa ăn gì, chắc đói lắm rồi.”