Anh ta tức quá hóa cười, nhướng mày, định bụng đã thế thì làm tới luôn.
"Anh cả, trước kia Tô Mển Nhi yêu em, chuyện này ai cũng biết, thế mà cô ấy đột nhiên đồng ý gả cho anh, anh không thấy kỳ lạ sao?"
Cố Hàn Châu không hề bị lời nói của anh ta ảnh hưởng, thản nhiên nói: "Có gì kỳ lạ? Người ta cũng phải vấp ngã một lần, để nước trong đầu chảy ra ngoài, mới phân biệt được ngọc thô và đá cuội."
Tôi: "..."
Đây là đang mắng cả tôi nữa.
9
Tôi kéo kéo tay áo Cố Hàn Châu, giải thích với anh ấy: "Cố Hàn Châu, em không có..."
Cố Hàn Châu vuốt tóc tôi, vén ra sau tai, ánh mắt đầy cưng chiều, cười nhẹ: "Em nói gì vậy? Anh đương nhiên tin em."
Tôi sững người.
Cố Hàn Châu liếc Cố Bạc Xuyên: "Cố Bạc Xuyên, nể tình cậu là em trai tôi, cút ngay cho tôi. Bao nhiêu năm qua, Cố gia coi như nuôi phải một con sói mắt trắng."
Nghe Cố Hàn Châu nhắc đến ba chữ "sói mắt trắng", tôi chột dạ cúi đầu.
Cố Bạc Xuyên đúng là đồ sói mắt trắng.
Nhưng kiếp trước, tôi cũng là một con sói mắt trắng.
Cố Bạc Xuyên siết chặt hai tay, môi mím thành một đường thẳng.
Anh ta không đáp lời Cố Hàn Châu, ánh mắt rơi trên người tôi.
"Mển Nhi, đợi anh.
"Anh sẽ khiến em gả lại cho anh thôi."
Tôi cau mày.
Thấy anh ta định rời đi, tôi lên tiếng gọi lại.
"Đợi đã."
Tôi không muốn Cố Hàn Châu hiểu lầm.
Vốn dĩ chúng tôi là hôn nhân sắp đặt, anh ấy không có tình cảm với tôi, không thể vì lời khích bác của Cố Bạc Xuyên mà mất đi chút lòng tin cuối cùng.