[Thập Niên 80] Hãn Thê Kiều Phu

Chương 55



Những cuốn sách mà Tạ Diễm gửi đến, trong đó có một cuốn từ nước ngoài, còn một cuốn nói về sự thay đổi lịch sử thời trang sau giải phóng, là cuốn sách khá cũ, không biết Tạ Diễm đã tìm được ở đâu.

Những nội dung này đã cho Tạ Quỳnh một sự khơi gợi, đó là cô không thể tiếp tục làm quần áo một cách hời hợt như vậy nữa. Nếu cứ tiếp tục như thế, cô có thể làm quần áo nhanh hơn, cũng thành thạo hơn, nhưng mãi mãi chỉ là một thợ may bình thường trong mỏ dầu, muốn có thành tựu lớn hơn thì gần như không thể.

Đó là điều Tạ Quỳnh không muốn nhìn thấy.

Như vậy xem ra, thư tố cáo mang đến cũng không hoàn toàn là điều xấu, lợi ích duy nhất lại là giúp cô tạm thời nhận ra bản thân, chỉ là một con ếch ngồi đáy giếng chìm đắm trong những lời khen ngợi hão huyền của trong mỏ dầu.

Vài ngày trước, Tạ Quỳnh còn đang phân vân có nên chờ sinh xong rồi mới tiếp tục nhận đơn làm quần áo ở nhà máy dầu hay không, giờ phút này cô đã xác định được câu trả lời của mình, cô không muốn tiếp tục như vậy nữa, dù là tự học, chậm rãi khám phá, cô cũng phải tiến hành một cuộc học tập toàn diện hơn.

Dù thời gian có dài hơn một chút cũng không sao.

Tạ Quỳnh nghĩ đến tám trường dạy nghề dệt may nổi tiếng hiện thuộc Bộ Công nghiệp Dệt may, nếu có thể mua được sách giáo khoa cũ của bọn họ chắc chắn sẽ có lợi rất nhiều, nhưng việc này khá phiền phức, không biết tìm ai hỗ trợ, cô cảm thấy khó khăn.

Bây giờ ở mỏ dầu vẫn cần giấy giới thiệu, mặc dù cách cấp giấy không còn nghiêm ngặt như trước, nhưng nếu bạn không có người quen ở địa phương, muốn ở lại một thành phố vài ngày gần như là hoàn toàn không thể, chỉ cần sơ suất một chút có thể bị coi là người nhập cư trái phép và bị bắt, vì vậy việc mua sách, Tạ Quỳnh chỉ có thể nhờ người địa phương giúp đỡ.

May mắn là ở mỏ dầu người địa phương nào cũng có, nếu tìm kỹ chắc chắn sẽ tìm được.

Bên cô cũng nhớ đến một người, nhưng quan hệ hơi xa, người này chắc chắn sẽ không muốn giúp đỡ.

Triệu Duy Thành vừa bước vào nhà, Tạ Quỳnh vội vàng gọi anh lại, “Anh nghĩ kỹ xem có ai ở nhà mình là người ở thủ đô hoặc Thượng Hải nợ anh một ân huệ hay không?”

Mỗi bước mỗi xa

Triệu Duy Thành ngạc nhiên một chút, hỏi lại: “Sao tự dưng hỏi cái này?”

Mắt Tạ Quỳnh sáng rực, giọng nói tràn đầy chờ mong: “Em muốn mua một ít sách giáo khoa về thiết kế thời trang, ở mỏ dầu không mua được, chỉ có thể nhờ người mua, mỗi năm trong số sinh viên tốt nghiệp chắc chắn có người bán sách cũ, giá cả không quan trọng, chỉ không biết tìm ai giúp.”

Triệu Duy Thành suy nghĩ cẩn thận một chút, “Đơn vị bọn anh có một người hình như là người Thượng Hải, anh ấy vừa mới nhờ anh chụp ảnh cho con của anh ấy vào dịp tròn một tuổi, để anh hỏi xem có thể giúp được không.”

Tạ Quỳnh ngay lập tức vui mừng, vỗ vai anh, “Ôi, em đã biết, tìm anh nhất định sẽ được!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Triệu Duy Thành hỏi cô: “Em định bắt đầu học may lại sao?”

Tạ Quỳnh gật đầu: “Kiến thức lý thuyết của em quá thiếu, muốn nhân cơ hội này bổ sung, vừa lúc cũng cảm thấy mình đang ở giai đoạn bế tắc, dù sao cũng đã nói là nghỉ ngơi rồi, nghỉ thêm một hai năm cũng không sao, xem có thể đột phá được không.”

Triệu Duy Thành nghe thấy mục đích này, vỗ n.g.ự.c đảm bảo: “Em yên tâm, ở mỏ dầu có rất nhiều người nợ ân huệ của anh, những năm qua viện của bọn anh đã tổ chức nhiều hoạt động công cộng, anh đều chụp ảnh, kể cả tiểu khu của chúng ta, nếu không được, chúng ta tìm người khác, anh chắc chắn sẽ giúp em mua được sách.”

Trong lòng Tạ Quỳnh càng vui vẻ hơn, tiến lại gần chủ động hôn anh một cái, “Vậy em sẽ chờ tin tốt từ anh!”

Triệu Duy Thành đỏ mặt.

Đến giờ ăn cơm tối, Triệu Học Phong sau khi ngủ say vài giờ cuối cùng cũng tỉnh dậy từ cơn say, ông có chút ấn tượng về trạng thái say xỉn của mình, nghĩ đến việc chiều nay say rượu quỳ gối khóc lóc ở nhà đã bị con trai và con dâu nhìn thấy, mặt mày không còn chút tự tin nào, trong suốt bữa ăn không dám ngẩng đầu lên.

Tâm trạng của Tạ Quỳnh được tốt, không mấy để ý, dù sao thì hai ngày nữa bọn họ cũng sẽ về nhà của mình.

Tết âm lịch tổng cộng có ba ngày nghỉ, nhưng vì năm nay mùng một Tết rơi vào chủ nhật, vốn dĩ đã là ngày nghỉ, nên mỏ dầu cho thêm một ngày nghỉ, tổng cộng là bốn ngày, từ mùng một đến mùng bốn.

Chiều tối, tuyết rơi suốt cả đêm, đến ngày mùng ba tháng giêng, bên ngoài trắng xóa một màu, mùng ba là ngày Xích Cẩu, không thích hợp ra ngoài, trong nhà cũng không tiếp khách, cả ngày bình yên trôi qua.

*Ngày Xích Cẩu: Theo truyền thống dân gian Trung Hoa, đây còn là ngày sinh của hạt thóc, nên người xưa thường cúng tế cầu năm mới bội thu.

Đến tối, vợ chồng hai người ngồi trên sofa xem tin tức, Trình Hiến Anh đột nhiên ngồi lại gần, “Có một việc khá khẩn cấp, nhưng hai đứa cứ im lặng mãi, mẹ cũng không biết hai đứa đang tính sao, hay là căn bản không nghĩ đến.”

Triệu Duy Thành nghi hoặc hỏi: “Việc gì ạ?”

“Bây giờ là tháng Giêng âm lịch, Tiểu Quỳnh sau khi hết tháng này, nếu nhanh thì tháng sau sẽ sinh, phụ nữ sinh con là một cửa ải đại nạn, chăm sóc trẻ con càng khó, vừa phải kiêng cữ vừa phải trông trẻ, không thể không có ai bên cạnh chăm sóc được.”

Trình Hiến Anh đã sốt ruột thay cho hai người bọn họ, “Hai đứa còn trẻ tuổi, gì cũng không biết, đến giờ này rồi còn ngây ngô vui vẻ.”

Mẹ của Tạ Quỳnh không có ở đây, Trình Hiến Anh nghĩ rằng chắc chắn phải để bà đến chăm sóc, đây cũng là trách nhiệm của bà, dù sao thì tháng ở cữ của con dâu cả cũng do bà chăm sóc, cháu gái cũng đã giúp trông vài năm, con dâu út cũng phải được đối xử công bằng, nếu không Tạ Quỳnh sẽ không tránh khỏi có suy nghĩ trong lòng, nói bà thiên vị, sau này lại giống như con dâu cả, Trình Hiến Anh thật không chịu nổi, làm mẹ chồng thật khó!


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com