[Thập Niên 80] Hãn Thê Kiều Phu

Chương 140



Ngày hôm , cô đến công ty việc, kịp mở cửa thấy một loạt giấy ghi chú dán cửa, đều do Lữ Thiên Vân từ bốt điện thoại gửi đến. Tạ Quỳnh xem qua, hai tờ là của Tiết Hồng Nhạn để cho cô sáng hôm qua, hai tờ còn là yêu cầu đặt hàng bổ sung từ hai cửa hàng quần áo khác.

Những thương nhân tầm nhạy bén như Tiết Hồng Nhạn ít, chỉ qua một ngày doanh họ thể nhanh chóng nhận sự đổi.

Lữ Thiên Vân thở hổn hển chạy đến, tay cầm thêm hai tờ giấy ghi chú nữa. Nhìn thấy Tạ Quỳnh, thở phào nhẹ nhõm: “Ôi chao, cuối cùng cô cũng đến , sáng nay mấy cuộc điện thoại gọi đến.”

Tạ Quỳnh đau đầu, lập tức cảm thấy việc lắp đặt điện thoại là điều cần thiết, vội đáp lời : “ sẽ sắp xếp đến gọi ngay.”

Lữ Thiên Vân lúc mới rời .

Đến khi nhân viên đều đến , Tạ Quỳnh lập tức triển khai công việc tiếp theo. Đầu tiên là thống kê lượng đặt hàng, nhanh chóng sắp xếp giao hàng, đó lập tức sắp xếp sản xuất hai. Sự việc xảy đột ngột, Trương Nghị Long chỉ thể tăng ca thêm giờ để mua vải. Phía Nghiêm Dự, lô trang phục hè thứ hai đang gần kết thúc sản xuất, hiện tại nhiệm vụ sản xuất nào khác, nên ông thuận lợi nhận nhiệm vụ sản xuất hai.

Nửa tháng , khi thời tiết ở thành phố Bình Nguyên ngày càng nóng, lô hàng hè thứ hai của Trang Phục Trác Ngọc tung thị trường, tổng cộng mười lăm mẫu, mỗi mẫu đều bán chạy. Do hiệu suất sản xuất hạn chế, một mẫu và kích cỡ phổ biến thậm chí còn giới hạn lượng, ai đến .

Các trung tâm thương mại lớn khẩn trương gọi điện đặt hàng. Các xưởng may bắt chuyện để nhận những đơn hàng sản xuất khổng lồ trong tương lai của bọn họ, nhưng đều nhận câu trả lời là "khối lượng công việc gần đây quá cao, tạm thời xem xét".

Trang Phục Trác Ngọc bỗng nhiên xuất hiện, nhưng khiến ngành công nghiệp thời trang thành phố Bình Nguyên trở tay kịp, thể gọi là một là nổi tiếng.

Thương hiệu đây đáng chú ý, từng tên, cho đến khi nổi tiếng, mới chợt nhận rằng đây từ chối những lời chào hàng tận nơi của bọn họ lúc nào.

Trong đó, chiếc váy dài tay màu tím nhạt là bán chạy nhất. Nhiều hiểu tại một thiết kế đơn giản như thể trở thành mặt hàng hot, nhưng chỉ những mua nó mới độ ứng dụng của chiếc váy rộng đến mức nào.

Trước hết, giá váy chăng, là rẻ nhất trong các trang phục cùng chất liệu. Thứ hai, váy mặc thoải mái, chất liệu mềm mại, màu sắc là màu tím nhạt trang nhã, màu quá nổi bật nhưng cũng quá tối, phù hợp với hầu hết các nhóm tuổi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Mỗi bước mỗi xa

Cuối cùng, chiều dài váy , quá dài cũng quá ngắn, vặn ngang đầu gối.

Bạn thể mặc với quần tất đen như gợi ý, thoải mái khoe dây chuyền hoặc khăn lụa yêu thích cổ.

Cũng thể mặc quần tất, trực tiếp kết hợp với dép sandal.

Buổi tối nếu thấy lạnh, khoác thêm áo khoác ngoài cũng ảnh hưởng đến vẻ thời trang và mắt của chiếc váy.

Nó là thiết kế tinh xảo nhất, nhưng chính vì giá cả chăng và khả năng phối đồ cao, nên dù mặc thế nào cũng thể tìm khuyết điểm nào đáng kể.

Cùng cảm thấy bất ngờ còn Xưởng may Cường Nhân và Trang Phục Trác Việt. Hai bên thậm chí còn hiểu đây là nhà sản xuất quần áo từ xuất hiện, đây thấy tin tức gì, cứ thế đột nhiên xuất hiện tháng 5, lập tức trở nên nổi tiếng rầm rộ, mức độ đáng sợ khiến lè lưỡi.

Chu Tuấn của Xưởng may Cường Nhân báo cáo khảo sát về Trang Phục Trác Ngọc do bộ phận thị trường trình lên, đôi mắt dán chặt chiếc váy cho là bán hàng vạn chiếc, càng càng thấy quen thuộc. Một đoạn ký ức chợt lóe lên trong đầu ông , ông xúc động đập bàn dậy: “Cái , đây chẳng là bản thiết kế mà Tạ Quỳnh bán cho đây ?”

Mạnh Quế Hương kéo ống tay áo, lùi một chút, hổ gật đầu: “ là cái .”

Chu Tuấn giận dữ: “Cô đúng là đồ ngu, cô với chiếc váy thiết kế bình thường, giá trị sử dụng! Biết thế mua , gì Trang Phục Trác Ngọc của ngày hôm nay? Để cô gì chứ, thiết kế bán , mắt cũng xong.”

Mạnh Quế Hương lau nước mắt, lóc thút thít: “Hu hu... Em sẽ với chị em.”

“Nói ! Xem chị cô mắng cô .”

Chu Tuấn nghĩ đến cơ hội phát tài đưa đến tận tay mà đá bay, lửa giận bốc lên ngùn ngụt, vài câu hả giận, mắng Mạnh Quế Hương một trận. Mạnh Quế Hương là họ hàng quan trọng của giám đốc xưởng, từ đến nay quen thói hống hách trong xưởng, từng mắng như , kìm , phẫn uất đẩy cửa chạy mất.

Chu Tuấn tức giận trong văn phòng, bàn cầm bức ảnh chiếc váy lên, tỉ mỉ săm soi. Kết quả ông nửa ngày vẫn hiểu, trong cơn tức giận xé toạc bức ảnh, trừng mắt giận dữ: “Chết tiệt, chiếc váy rốt cuộc ở chỗ nào? Tại bán nhiều như !”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com