Lần hai gia đình hiếm hoi mới tụ họp đông đủ, Trình Hiến Anh và Triệu Học Phong chuẩn từ sớm, bày đầy hai bàn lớn, bàn ăn chỉ các món ăn nhà làm mà còn cả những món ngon gói từ nhà hàng về.
Thường Bảo Phương, con trai của Triệu Hoằng Mẫn, nhỏ hơn Triệu Thụy Kỳ một tuổi, tính cách giống Triệu Hoằng Mẫn và Thường Tùng, thậm chí còn nhiệt tình và dạn dĩ hơn cả hai bọn họ, tuổi còn nhỏ mà sợ sệt, chủ động đến kéo ghế cho ông bà ngoại: “Ông ngoại , bà ngoại .”
Triệu Học Phong và Trình Hiến Anh hành động của bé chọc ngớt: “Được, ông ngoại , Bảo Phương cháu cũng .”
Thường Bảo Phương ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên: “Cháu đợi ông nội Tạ, cả mợ cả, út mợ út đều mới ạ.”
Triệu Duy Thành cố ý trêu bé: “Thế làm đây, mợ út .”
Thường Bảo Phương đỏ mặt: “Cậu hai, gian lận.”
Triệu Duy Nghị vỗ đầu Thường Bảo Phương, với Triệu Duy Thành: “Thôi , em lớn thế mà còn như con nít.”
Triệu Duy Thành ha hả, Thường Tùng đặt chai rượu xuống, tuyên chiến với Triệu Duy Thành: “Hôm nay, nhất định cho chú uống thêm mấy ly.”
Trình Hiến Anh bài học từ , hôm nay dù thế nào cũng để xảy chuyện vui trong tiệc sinh nhật của cháu gái, liền ngay: “, hôm nay uống rượu, uống rượu dễ xảy chuyện lắm.”
Mẹ vợ , Thường Tùng đành chịu, chỉ thể ngoan ngoãn xuống.
Triệu Học Phong cổ vũ Tạ Khánh Bình dậy mở màn tiệc sinh nhật, Tạ Khánh Bình nâng ly lên, Triệu Mẫn Trinh, hít sâu một , giọng trầm cất lên: “Mẫn Trinh, cháu ngoại bé nhỏ của ông, ông ngoại ở đây chúc cháu sinh nhật một tuổi vui vẻ, chúc cháu trong năm mới khỏe mạnh trưởng thành, vạn sự như ý! Bọn ông mãi mãi là chỗ dựa vững chắc của cháu.”
Thường Tùng dẫn đầu vỗ tay: “Nói lắm!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tiếng vỗ tay dần ngớt, Triệu Học Phong lớn tiếng : “Được , và lão Trình cùng chủ nhiệm Tạ lời giống , sẽ nữa, ăn cơm thôi.”
“Mọi giữ bụng một chút nhé, đừng ăn no quá, lát nữa còn ăn bánh sinh nhật của Xuân Vũ nữa.”
Mọi cầm đũa, bắt đầu thưởng thức bàn đầy thức ăn ngon, rượu, ngược thể trò chuyện thoải mái hơn.
Triệu Duy Nghị nuốt một miếng cơm, hào hứng kể về tin tức sốt dẻo nhất trong giới kinh doanh gần đây: “ , Mai nghỉ việc và bây giờ đang làm cho một công ty may mặc ? Nghe công ty chỉ bốn nhân viên, văn phòng đặc biệt nhỏ, mỗi ngày đều ngoài uống rượu và chạy việc, tin ?”
Trình Hiến Anh phong thanh một chút, nghĩ đến Mai Lợi Dân gần bốn mươi tuổi mà vẫn phơi nắng dầm mưa chạy việc bên ngoài, khỏi tiếc nuối: “Sao thế chứ, đây làm ở nhà máy cơ khí còn lên đến vị trí trưởng phòng , bây giờ bắt đầu từ con , thật là nghĩ thông .”
Triệu Hoằng Mẫn đầu tiên chuyện , tò mò hỏi tiếp: “Công ty may mặc? Công ty nào ạ?”
Mỗi bước mỗi xa
Trình Hiến Anh trả lời: “Chắc là sợ mất mặt, giấu kín lắm, hai vợ chồng ai gì, ngay cả ba của cũng giấu.”
Triệu Duy Nghị : “Ở khu Thừa Minh một nhà hàng bọn con thường xuyên đến để bàn công việc, một thời gian con và đồng nghiệp tình cờ gặp cùng ba chủ cửa hàng quần áo từ phòng riêng , tránh nên trò chuyện vài câu, con mới chuyện .”
Triệu Học Phong thở dài: “Vốn dĩ là một trai ngon lành như , ở nhà máy cơ khí động lực thể làm đến khi về hưu, cho dù nhà máy phá sản đóng cửa cũng liên lụy đến , đổi sang nhà máy khác vẫn thể tiếp tục, đến tuổi hồ đồ như .”
Tạ Quỳnh chột cúi đầu, áp lực tâm lý càng lớn hơn.
Tạ Khánh Bình và Tạ Quân Tạ Quỳnh mở công ty trang phục, nhưng hề Mai Lợi Dân đang làm việc cho cô, trong cuộc trò chuyện cũng phát hiện điều gì bất thường.
Triệu Duy Thành ho khan một tiếng, nhẹ nhàng : “Chắc chắn là công ty triển vọng phát triển , nếu một giỏi như Mai đến đó làm việc.”
Trình Hiến Anh : “Có lẽ , nhưng công ty trang phục dù đến mấy cũng hơn việc sẽ làm ngoại thương, ngoại thương đó mới thật sự là hết hy vọng, thấy đáng tin .”
Triệu Duy Nghị lắc đầu: “ , bây giờ làm ngoại thương làm gì, ở mỏ dầu mà làm ngoại thương, kiếm tiền cũng là cách kiếm như thế, là sợ sống quá lâu .”
Chủ đề nhanh chóng chuyển sang ngoại thương, Tạ Quỳnh thở phào nhẹ nhõm, bàn nắm lấy tay Triệu Duy Thành, Triệu Duy Thành vỗ nhẹ tay cô, ánh mắt an ủi cô.