Buổi trưa, Tô Vĩnh Hồng trông chừng Triệu Mẫn Trinh, Tạ Quỳnh chuẩn bị bữa trưa, làm món cơm hầm sườn bí đỏ.
Ăn cơm xong, Tạ Quỳnh sắp xếp tài liệu cần dùng để đăng ký, thay một bộ quần áo chỉnh tề, đặt Triệu Mẫn Trinh vào ghế trẻ em, rồi cùng Tô Vĩnh Hồng đạp xe đến Cục Quản lý Hành Chính Công Thương mỏ dầu Bình Nguyên.
Ngoài dự đoán của cô, người đến làm thủ tục đăng ký khá đông. Tạ Quỳnh xếp hàng một lúc, dưới sự giúp đỡ của nhân viên đã điền xong tài liệu.
Đến giai đoạn duyệt hồ sơ, nhân viên hỏi lại một lần nữa: "Tạ Quỳnh, công ty Trang phục Trác Ngọc, phạm vi kinh doanh là trang phục phải không?"
Tạ Quỳnh vội trả lời: "Vâng, đúng vậy."
"Xin vui lòng cung cấp chứng minh nhân dân và bản sao, giấy chứng nhận quyền sử dụng chỗ ở."
Tạ Quỳnh lấy ra từ trong túi đưa cho anh ta: "Đều ở đây."
Sau quy trình đăng ký dài dòng, nhân viên thu lại tài liệu, đưa cho cô một phiếu hẹn: "Được rồi, một tuần sau quay lại lấy giấy phép kinh doanh."
Tạ Quỳnh cảm ơn, đi tìm Triệu Mẫn Trinh và Tô Vĩnh Hồng. Trên đường về, Tô Vĩnh Hồng chọn một quán mì gạo bò sốt chua cay cho bữa tối: "Lâu lắm rồi không ăn, thèm món này."
Tạ Quỳnh cười: "Vậy thì món này nhé."
Vào trong quán, Tạ Quỳnh xem thực đơn, gọi thêm gà viên chiên và nấm chiên, gọi một suất mì cà chua trứng nhạt hơn cho Triệu Mẫn Trinh. Cô đưa thực đơn cho Tô Vĩnh Hồng, cười rạng rỡ: "Dì Tô, đừng khách sáo với cháu nhé, gọi thêm mấy món nữa đi ạ."
"Được thôi, vậy dì không khách sáo nữa."
Tô Vĩnh Hồng hào phóng gọi bốn xiên đồ chiên mà mình muốn ăn.
Trong buổi tối mùa xuân còn se lạnh, được ăn một bát mì gạo chua cay nóng hổi thì thật là sảng khoái.
Ba người ăn tối xong chuẩn bị về nhà đã là hơn sáu giờ tối, hai bên đường đã lên đèn. Tạ Quỳnh đeo túi lên chuẩn bị đẩy xe thì bỗng nhìn thấy bộ quần áo nữ trưng bày trong tủ kính đối diện có vẻ quen mắt.
Tạ Quỳnh vội vàng gọi Tô Vĩnh Hồng lại: "Dì Tô, chúng ta sang cửa hàng quần áo đối diện xem thử đi."
Tô Vĩnh Hồng đẩy xe vội vàng đi theo.
Tạ Quỳnh đi gần hơn để nhìn, hai bộ đồ này lần lượt là một bộ váy sơ mi có tay áo và một chiếc áo khoác vest cổ chữ V màu đỏ sẫm.
Cô liếc mắt đã nhận ra đây là thiết kế đã bán cho xưởng may Cường Nhân trước Tết, chiếc áo khoác vest đã được cô cải tiến, lấy áo sơ mi trắng làm nền, không cứng nhắc như vest nam, đường vai và cổ mềm mại hơn, cổ chữ V cũng khoét sâu hơn.
Nhìn bằng mắt thường, chất liệu vải của hai bộ quần áo này cũng kém hơn loại cô từng dùng cho khách hàng. Váy sơ mi có tay áo để giữ form dáng phẳng phiu, dường như đã sử dụng loại vải cotton nguyên chất cứng hơn một chút.
Chủ cửa hàng ở trong nhà thấy cô chăm chú nhìn hai bộ quần áo mà thất thần, liền ra tiếp đón: "Ánh mắt của cô tốt thật đấy, hai bộ này mấy ngày nay bán chạy lắm, có muốn vào thử không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tạ Quỳnh quay đầu nhìn Tô Vĩnh Hồng một cái, rồi bước vào, thuận theo lời chủ cửa hàng hỏi: "Hai bộ này bán chạy lắm sao?"
Chủ cửa hàng đi bên cạnh cô, cười đáp: "Khá tốt đấy, đặc biệt được các cô gái hơn hai mươi tuổi yêu thích."
Tạ Quỳnh dùng tay sờ thử chất liệu vải, quả nhiên không sai chút nào so với suy đoán của cô. Cô lại hỏi: "Cái này là của nhà máy nào sản xuất vậy?"
Chủ cửa hàng tự hào nói: "À, cái này là hàng tôi nhập từ Hồng Kông về đó, vận chuyển về đây không dễ đâu."
"Thế à? Vữa nãy tôi đã mẫu y chang ở một cửa hàng quần áo ở phía Đông thành phố đấy."
Tạ Quỳnh cố ý lừa chị ta, rồi nhìn giá tiền: "Hơn nữa hình như họ bán còn rẻ hơn của chị nữa đấy."
Chủ cửa hàng vẫn cứng miệng: "Cô xem chất lượng này, cảm giác sờ tay này! Họ bán hàng nhái đương nhiên rẻ rồi, hàng của tôi chất lượng tốt, cô mua về sẽ biết ngay thôi."
Tạ Quỳnh không muốn vòng vo nữa, trực tiếp nói thẳng: "Là nhập hàng từ xưởng may Cường Nhân phải không?"
Chủ cửa hàng nuốt nước bọt, thân mật gọi cô là em gái: "Trời đất ơi, sao em biết hay vậy?"
Tạ Quỳnh đáp: "Tôi cũng từng đến xưởng may Cường Nhân rồi."
Chủ cửa hàng lập tức cảnh giác: "Đồng nghiệp à?"
Tạ Quỳnh lắc đầu, nói thật: "Vẫn chưa phải."
"Ồ, em cũng định kinh doanh trang phục hả?"
Chủ cửa hàng cũng là người thật thà, hết lòng khuyên cô: "Em gái xinh đẹp, chị khuyên em nên đổi ngành khác đi, ngành này khó làm lắm. Mấy xưởng may ở Bình Châu này bán giá ngày càng cao, em nói giá cao thì cao đi, đằng này kiểu dáng lại xấu, nhập hàng về căn bản không bán được. Năm nay không biết xưởng may Cường Nhân gặp may mắn gì, có mấy mẫu đồ xuân thiết kế đặc biệt đẹp, chị vào xem là ưng ngay, bao gồm cả hai bộ mà em đang thấy đây."
Tạ Quỳnh mắt sáng lên: "Năm nay quần áo của xưởng may Cường Nhân bán chạy lắm hả?"
"Theo chị biết thì khá tốt, chủ yếu là vì năm nay Cường Nhân ra năm mẫu đồ xuân thực sự rất nổi bật, không chỉ màu sắc tươi sáng mà thiết kế cũng táo bạo hơn nhiều, rất năng động. Không chỉ mình chị thấy vậy đâu, lúc đó mấy người đồng nghiệp đi nhập hàng cùng chị cũng cảm thán năm nay Cường Nhân thay đổi phong cách rồi, hoàn toàn không giống thiết kế mà xưởng bọn họ có thể nghĩ ra, nhưng cũng có thể là năm nay bọn họ mời nhà thiết kế mới."
Tạ Quỳnh hỏi tiếp: "Chị thấy hai bộ quần áo này có điểm gì chưa ổn không?"
Mỗi bước mỗi xa
Chủ cửa hàng suy nghĩ kỹ lưỡng, trả lời cô: "Điểm chưa ổn à, váy thì không vấn đề gì, còn chiếc áo khoác vest này nếu phải tìm thì có hai điểm: chất liệu vải, giặt rất dễ nhăn, ống tay áo cũng hơi rộng, mấy khách hàng thử đồ đều phản hồi tay áo vung vẩy hơi rộng, nhưng mà cũng không sao, bây giờ mùa xuân ấm áp rồi, bó quá lại không thoải mái."
Đây là những khuyết điểm trong khâu thiết kế rập của Tạ Quỳnh, cô còn thiếu hiểu biết về kích thước. Cô dịu dàng cười nói: "Cảm ơn chị đã nói cho tôi biết những điều này."
Chủ cửa hàng không hiểu cô cảm ơn vì điều gì, nhưng chị ta cũng không để tâm, chỉ một lòng muốn khuyên cô từ bỏ việc kinh doanh thời trang: "Nghe chị đi, ngành này không phải người thường làm nổi đâu, tìm một công việc nhẹ nhàng hơn đi."