Quách Diên Phi vừa nghe lập tức kéo ghế lại gần Tạ Quỳnh một chút, quan tâm hỏi: "Sao tự nhiên lại nói muốn nghỉ việc? Là công việc hay cuộc sống có khó khăn gì sao? Cô nói ra đi, nhà máy chúng ta nhất định sẽ giúp giải quyết."
Tạ Quỳnh ôn tồn nói: "Không có, đây là quyết định của riêng tôi."
Quách Diên Phi nét mặt gắt gao: "Cái này không phải chuyện đùa đâu nhé, nghỉ việc rồi cô định làm gì?"
Mỗi bước mỗi xa
"Vẫn là làm thợ may, tôi nghĩ có thể tự nuôi sống bản thân, tương lai tôi cũng muốn sống bằng nghề làm quần áo."
"Công việc ở phòng tài chính không bận, bình thường tan làm hoặc Chủ nhật được nghỉ, cô vẫn có thể làm ở nhà mà, không cần nghỉ việc. Cô đã học hành vất vả bao nhiêu năm, cuối cùng mới được phân công về nhà máy khai thác dầu, cứ thế mà nghỉ việc thì tiếc quá, hơn nữa cô không biết có bao nhiêu người thèm muốn vị trí này đâu."
Quách Diên Phi chu đáo bổ sung: "Những lời hôm nay tôi cứ coi như chưa nghe thấy, cô vẫn có thể thay đổi ý định."
Tạ Quỳnh lắc đầu: "Sẽ không thay đổi đâu ạ, tôi đã suy nghĩ kỹ lưỡng trước khi đưa ra quyết định này. Trưởng phòng, tôi nói thật lòng, hy vọng ông cũng có thể tôn trọng ý kiến của tôi, tôi thực sự muốn nghỉ việc để ra ngoài thử sức."
Quách Diên Phi thấy thái độ của cô kiên quyết, biết là không thể khuyên được nữa, đành gật đầu đồng ý: "Được rồi, tôi biết rồi. Cô cứ về trước đi, viết một bản báo cáo xin nghỉ việc rồi nộp cho tôi."
"Cũng chuẩn bị vấn đề bàn giao công việc nữa, quy trình nghỉ việc có thể không nhanh vậy đâu, ít nhất phải mất một tháng, về mặt này cô chuẩn bị tâm lý trước nhé."
Tạ Quỳnh đáp: "Được.”
Quách Diên Phi dặn dò và nhắc nhở: "Cô cứ về đi, công việc cần làm vẫn phải làm, không thể vì nghỉ việc mà lơ là."
Tạ Quỳnh lịch sự đáp: "Tôi biết rồi."
Tôn Liên Thải lo lắng Tạ Quỳnh đến gặp trưởng phòng để tố cáo mối quan hệ mập mờ giữa cô ta và Tô Đại Hải, nơm nớp lo sợ cả buổi sáng. Vì đang trong giờ làm việc nên không tiện hỏi cô. Đến trưa, hai người chuẩn bị đi ăn ở căng tin, vừa ra khỏi văn phòng được một đoạn, cô ta cuối cùng cũng tìm được cơ hội, nóng lòng hỏi Tạ Quỳnh: "Sáng nay cô nói chuyện gì với trưởng phòng vậy?"
Tạ Quỳnh biết việc nghỉ việc không dễ dàng như vậy, trưởng phòng tạm thời đã chấp thuận, sau này phòng nhân sự có thể sẽ tìm cô nói chuyện, đi lại một lượt quy trình giữ người, quan tâm đến công việc và cuộc sống của cô. Quá trình có thể phiền phức một chút, nhưng thái độ cô kiên định, về cơ bản sẽ không có gì thay đổi.
Dù bây giờ cô không nói, thì vài ngày nữa phải bàn giao công việc, Tôn Liên Thải cũng sẽ biết, vì vậy lúc này Tạ Quỳnh cũng không định giấu cô ta, trực tiếp thẳng thắn: "Tôi chuẩn bị nghỉ việc, báo với trưởng phòng một tiếng."
Tôn Liên Thải kinh ngạc mở to mắt: "Cô điên rồi sao? Sao lại muốn nghỉ việc? Chẳng trách thời gian trước Tết cô thường xuyên ra ngoài vào giờ nghỉ trưa, là để chuẩn bị cho việc nghỉ việc phải không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tạ Quỳnh ừ một tiếng: "Không điên, chỉ là không muốn làm nữa."
"Nếu cô thấy công việc quá mệt có thể xin nghỉ một thời gian mà, sao nhất định phải nghỉ việc, ngốc quá."
Tôn Liên Thải lại hỏi tiếp: "Nghỉ việc rồi cô định làm gì? Thợ may?"
Tạ Quỳnh gật đầu.
"Đúng vậy, tôi thừa nhận cô may quần áo rất giỏi, nhưng làm thợ may thật sự không đơn giản như cô nghĩ đâu. Một tháng có thể kiếm được bao nhiêu chứ, bây giờ mọi người đều ra cửa hàng mua quần áo, có bao nhiêu khách hàng sẵn lòng bỏ tiền để cô may, hơn nữa sau này sẽ không còn được hưởng phúc lợi của nhà máy khai thác dầu nữa, cô không thấy tiếc sao?"
Tôn Liên Thải thở dài một hơi: "Trước đây tôi cứ nghĩ cô rất thông minh, sao chuyện này lại làm chuyện ngu xuẩn như vậy."
Tạ Quỳnh buổi sáng bị Quách Diên Phi nói một trận, bây giờ lại bị Tôn Liên Thải giáo huấn, trong lòng càng thêm bực bội, sốt ruột nói: "Đói c.h.ế.t rồi, mau đi ăn cơm đi."
Tôn Liên Thải vẫn còn muốn nói thêm, Tạ Quỳnh nghiêng đầu bất đắc dĩ nhìn cô ta, Tôn Liên Thải thấy vậy đành phải ngậm miệng: "Thôi được, mỗi người một số phận."
Hai người ăn trưa xong trở về, Tạ Quỳnh ngồi trước bàn viết đơn xin nghỉ việc, về lý do nghỉ việc thì viết qua loa là chuyện riêng tư.
Tôn Liên Thải vốn là người nhút nhát, ít khi dám nói chuyện với Cát Tiểu Bình, nhưng hôm nay có lẽ bị tin tức Tạ Quỳnh nghỉ việc kích động, Cát Tiểu Bình vừa bước vào văn phòng, còn chưa ngồi vững, Tôn Liên Thải đã nóng lòng nói với chị ta: "Trưởng phòng Cát, Tạ Quỳnh muốn nghỉ việc."
Tạ Quỳnh nhất thời cảm thấy cạn lời.
Cát Tiểu Bình ngẩng đầu nhìn cô: "Thật sao?"
Tạ Quỳnh gật đầu: "Thật."
Tô Đại Hải ban đầu nghe tin này cũng sốc không kém, hỏi dồn: "Tại sao vậy?"
Lý do Tạ Quỳnh đã giải thích cho hai người kia hôm nay rồi, cô đã trả lời trôi chảy: "Không có lý do đặc biệt gì, chỉ là muốn làm điều mình thích."
Cát Tiểu Bình ánh mắt phức tạp, không nói gì thêm.
Tạ Quỳnh vừa đi, phòng tài chính sau này có lẽ sẽ tuyển người mới, Tô Đại Hải sẽ không còn là người đứng cuối cùng nữa. Điều này có lợi cho anh ta, trong lòng anh ta đang vui mừng khôn xiết, bề ngoài thì nói lời tiếc nuối, nhưng quay đầu lại, ở nơi mọi người không nhìn thấy, anh ta đã nở nụ cười.