Ngay sau đó, cả gia đình vui vẻ ngồi xuống, bắt đầu thảo luận chi tiết về đám cưới.
“Trước kia chúng ta không có cơ hội tham dự hôn lễ của A Nghiên, đến bây giờ rốt cục cũng được tính rồi." Mẹ Tần nói, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ vui mừng.
Có ba mẹ nào không muốn tham dự đám cưới của con gái mình chứ?
“Đúng rồi, các con thích hôn lễ kiểu gì, mẹ sẽ giúp các con chuẩn bị.” Mẹ Tần lại mỉm cười hỏi.
Cố Nghiên nói: “Mẹ, anh Kính Tùng đã chuẩn bị xong rồi, cứ giao cho anh ấy đi. Mẹ đó, vừa mới ngất xỉu tỉnh lại không bao lâu, thân thể còn chưa hồi phục nên nghỉ ngơi thật tốt. Ngồi đợi rượu mừng của bọn con đi"
Nhiều năm như vậy cô không ở bên cạnh bà ấy báo hiếu, bây giờ cô không muốn mẹ đã cao tuổi rồi mà còn phải vất vả lo cho hôn lễ của cô.
Nhìn thấy vẻ mặt quan tâm của con gái, trái tim mẹ Tần vô cùng ấm áp, đồng thời càng cảm thấy áy náy vì ngần ấy năm trôi qua bản thân đều không ở bên cạnh cô.
“Mẹ, Nghiên Nghiên cũng là sợ mẹ mệt thôi, có điều hôn lễ không chỉ là chuyện của hai người bọn con, cũng là chuyện của hai gia đình, ba mẹ có ý kiến như thế nào thì cứ tận lực đề xuất đi ạ.” Trình Kính Tùng vội vàng bổ sung.
“Chúng ta thì làm gì có ý kiến chứ, chỉ cần các con thích là được rồi." Mẹ Tần cười nói, cũng không định nhúng tay vào.
Bởi vì bây giờ bà ấy cần suy nghĩ cẩn thận xem nên chuẩn bị của hồi môn gì cho A Nghiên.
Bà ấy quyết định đợi đến ngày lấy chồng sẽ cho con gái mình nở mày nở mặt, để toàn bộ người ở tỉnh thành này phải ngưỡng mộ cô.
Ba Tần mẹ Tần trêu ghẹo mãi mấy ngày trời, cuối cùng cũng đã chuẩn bị xong của hồi môn.
Nhà cửa, xe hơi, tiền bạc, các loại trang sức.
Những của hồi môn này so với sính lễ của Trình Kính Tùng dường như tương đương ngang nhau.
Cố Nghiên nào muốn nhiều thế: “Ba mẹ, mọi người không cần cho con nhiều như vậy đâu, cái gì con cũng không thiếu, những thứ này mọi người giữ lại khi về già mà dùng đi ạ."
“Khi về già ba mẹ còn có tiền, con không cần lo lắng cái này." Ba Tần mẹ Tần vội vàng nói.
“Tóm lại, ba mẹ đều muốn cho con những thứ này, chúng ta biết con không thiếu mấy thứ này nhưng những thứ này đều là tình thương ba mẹ dành cho con và những áy náy trong nhiều năm qua."
Thấy cô vẫn là không muốn, hai vợ chồng dứt khoát bắt đầu bán thảm.
“Tóm lại, nếu con không chịu nhận lấy thì mẹ và ba con sẽ rất buồn rầu"
Cố Nghiên bất lực, muốn nhận cũng không phải mà không muốn nhận cũng không được.
“Vậy bên phía anh trai thì sao, sẽ không có dị nghị sao.” Cô do dự một lúc rồi hỏi.
Vốn dĩ đối với tài sản của ba mẹ thì con cái đều có quan niệm riêng nên cô cũng sợ vì chuyện này mà khiến anh trai phiền muộn, không vui vẻ.
“Đây đều là tiền riêng của hai vợ chồng già chúng ta, liên quan gì đến anh trai con chứ.” Ba Tần mẹ Tần lập tức hừ một tiếng.
“Hơn nữa A Nghiên con yên tâm đi, ba mẹ cũng chừa lại một phần cho anh con rồi, con không cần lo lắng những thứ không cần thiết này."
Mẹ Tần đã sống đến ngần tuổi này rồi, làm sao bà ấy không biết những băn khoăn lo ngại của cô, ngay tức khắc kéo lấy tay cô, nghiêm túc thành khẩn nói.
“A Nghiên, cho dù ba mẹ có đem hết tài sản của gia đình đưa cho em thì anh trai cũng sẽ không có ý kiến gì đâu." Lúc này, Tần Chi Văn nghe thấy động tĩnh liền đi tới, nghiêm túc nói.