Thập Niên 70: Xuyên Sách Làm Đại Lão

Chương 123: Đừng há mồm bôi nhọ người khác



Hướng Quế Liên choáng váng, quan sát bà Thái từ đầu tới chân.

Xa cách mười lăm năm, bà Thái đã già đi rất nhiều, cũng thay đổi rất nhiều rồi. Trong lúc nhất thời, đúng là Hướng Quế Liên không thể nhận ra được.

Người nhận ra đầu tiên vẫn là Lưu Đại Hoa: “A, nhìn người này sao có điểm giống bà Thái chuyên đỡ đẻ cho người ta trước đây sống ở thôn Hạ Thủy thế nhỉ? Nhưng mà số tuổi lại không đúng lắm. Tôi nhớ rõ nếu bà Thái còn sống, năm nay mới hơn sáu mươi tuổi thôi, người này nhìn thế nào cũng phải bảy tám chục tuổi rồi.”

Lời này đã nhắc nhở Hướng Quế Liên, Hướng Quế Liên lập tức trợn tròn mắt: “Bà… Bà… Bà là……”

“Đúng! Tôi là Thái Lan Hoa. Chị em tốt, lâu rồi không gặp.”

Nói đến bà Thái và Hướng Quế Liên, thì đúng là thân như chị em. Tuy hai người không ở cùng một thôn, nhưng quan hệ lại không tồi, thường xuyên lui tới. Hướng Quế Liên sinh mấy đứa đều do bà ta đỡ đẻ. Thế nhưng từ sau khi sinh Thẩm Húc, có lẽ là vì chột dạ, hai người không thường xuyên qua lại nữa. Khi sinh Chu Ái Quân và Chu Ái Hồng, vẫn do bà Thái đỡ đẻ như trước, nhưng chỉ đỡ đẻ thôi, sau khi sinh xong thì không xuất hiện nữa, lễ tắm ba ngày, hay tiệc đầy tháng cũng không tới tham gia.

Hướng Quế Liên run rẩy, sắc mặt đại biến: “Bà…… Bà vẫn còn sống?”

Năm nạn đói, nhiều người chạy nạn, rất nhiều người đều nói là tới nhờ cậy thân thích, nhưng quá nửa trong số đó đều c.h.ế.t dọc đường, một nửa còn lại cũng không có mấy người còn sống sót. Bởi vậy sau khi nhà họ Thái gặp nạn, bà Thái vừa đi đã không còn tin tức. Không chỉ Hướng Quế Liên, người của thôn Thượng Thủy và cả thôn Hạ Thủy cơ bản đều cho rằng chắc hẳn bà Thái đã không còn trên đời nữa.

Bây giờ nhìn thấy đối phương vẫn còn sống. Hướng Quế Liên giống như nhìn thấy quỷ.

Thẩm Húc khẽ hừ một tiếng: “Đương nhiên là bà hy vọng bà ta đã c.h.ế.t rồi, tốt nhất là đã chết, như vậy sẽ không còn ai biết được chuyện bà từng làm năm đó.”

Tim Hướng Quế Liên cứng lại, sắc mặt mơ hồ: “Mày… Tao không hiểu mày đang nói gì! Tao… Tao đã làm gì?”

“Bà không hiểu?” Thẩm Húc khinh bỉ, quay đầu đưa mắt ra hiệu cho bà Thái.

Thái bà tử đứng ra, mặt hướng về phía mọi người: “Không sai, tôi chính là bà đỡ chuyên đỡ đẻ cho người khác ở thôn Hạ Thủy năm đó. Trong thôn mọi người không ít người do tôi đỡ đẻ đâu, tôi nghĩ có rất nhiều người vẫn nhận ra tôi.”

Lưu Đại Hoa bừng tỉnh: “Hóa ra là bà thật à? Mấy năm qua bà đã đi đâu vậy? Sao lại biến thành dáng vẻ này? Hôm nay bà tới thôn Thượng Thủy vì chuyện gì thế?”

“Hôm nay tôi tới đây, vì muốn nói cho mọi người về một chuyện đã xảy ra hơn hai mươi năm trước. Không biết mọi người có còn nhớ tình cảnh lúc Hướng Quế Liên sinh thằng Ba nhà bà ấy hay không?”

“Sao lại không nhớ! Lúc ấy Hướng Quế Liên khó sinh, tiếng kêu đúng là quá thảm thiết, hơn nửa số người trong thôn đều nghe thấy. Chu Nhị Giang ở ngoài sân cũng sốt ruột đến mức đi tới đi lui, mồ hôi đầy đầu, sau đó còn chạy tới chân núi lạy thần thổ địa, cầu thần thổ địa phù hộ cho mẹ con bọn họ bình an.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Bởi vì hai nhà ở gần nhau, nghe thấy tiếng kêu thảm thiết kia, trong lòng Lưu Đại Hoa còn hoảng hốt, nghĩ sợ là Hướng Quế Liên không vượt qua nổi lần này, cho nên dù đã qua nhiều năm, ký ức vẫn còn mới mẻ như lúc ban đầu.

“Như vậy chắc mọi người vẫn nhớ rõ, khi ấy còn một vị quý nhân nữa cũng sinh con ở nhà họ Chu chứ?”

Vân Chi

Lưu Đại Hoa gật đầu: “Nhớ rõ! Khi ấy không phải ít nhiều nhờ có nhân sâm của vị quý nhân kia cho Hướng Quế Liên, bà ta mới giữ được một hơi, sau đó mới chịu đựng được bình an sinh ra thằng Ba sao? Chuyện này mọi người đều biết.”

Đôi mắt vẩn đụng của bà Thái giật giật, ánh mắt nhìn về phía xa, giống như nhớ lại cảnh tượng hai mươi năm trước.

“Khi ở trên xe vị quý nhân kia đã bị vỡ ối rồi, cửa tử cung cũng đã mở gần hết. Vốn dĩ người hộ tống định đưa bà ấy đến bệnh viện, nhưng mà tình hình của đối phương như vậy, căn bản không chịu nổi xe cộ xóc nảy, hơn nữa nước ối càng lúc càng chảy nhiều, không còn lại bao nhiêu. Nếu không nhanh chóng sinh con ra, sợ là sẽ ảnh hưởng tới người lớn.”

“Lúc ấy, vừa khéo bọn họ đi ngang qua thôn Thượng Thủy, vốn dĩ định vào trong thôn hỏi xem có ai biết đỡ đẻ không, kết quả lại nghe được tin tức nhà họ Chu cũng đang sinh con, bà đỡ có sẵn trong nhà, nên đã thương lượng với nhà họ Chu, cho nhà họ Chu năm đồng tiền, để hai thai phụ cùng sinh con với nhau.”

“Con của vị quý nhân kia ra đời trước, nhưng sức khỏe của vị quý nhân kia không mạnh mẽ như Hướng Quế Liên, lại ngồi xe cả ngày, sinh con cũng tốn rất nhiều sức lực. Tình trạng của đối phương lúc ấy cũng không tốt lắm, chỉ kiên cường chống đỡ được tới lúc đứa trẻ ra ngoài, vẫn chưa kịp nhìn mặt con một cái, nghe thấy tiếng khóc biết đứa trẻ đã bình an, tâm thần lập tức thả lỏng rồi hôn mê bất tỉnh.”

“Phía bên kia canh sâm đã phát huy tác dụng, Hướng Quế Liên sinh cả ngày không thấy động tĩnh lúc này đầu đứa trẻ cũng đã thòi ra, sau đó thì thuận lợi hơn rồi. Bà ta sinh thai này là thai thứ ba, tất nhiên là dễ hơn quý nhân sinh thai đầu. Không lâu sau, đứa trẻ đã ra đời, mẹ tròn con vuông. Tuy Hướng Quế Liên bị không ít khổ, nhưng vẫn tỉnh táo. Chỉ là đứa trẻ kia không tốt lắm, vừa nhỏ vừa gầy, còn không lớn bằng con mèo nhỏ, tiếng khóc yếu đến mức gần như không nghe thấy.”

“Tôi đỡ đẻ cho nhiều người như vậy, vừa nhìn thấy đứa trẻ này đã biết sợ là không dễ nuôi sống. Hướng Quế Liên cũng hiểu rõ điều này, lập tức òa khóc, rồi nhìn sang bé trai khỏe mạnh đang nằm bên cạnh vị quý nhân kia, thằng bé nặng khoảng ba cân hai. Càng so sánh, càng khổ sở. Lúc ấy tôi cũng chỉ biết khuyên bà ta.”

“Nhưng mà không ngờ, đột nhiên bà ta nín khóc, nhìn đứa trẻ con của quý nhân thất thần, sau đó kéo tay tôi cầu xin, nhờ tôi đưa con của bà ta cho vị quý nhân kia, đưa con của vị quý nhân kia cho bà ta. Ban đầu tôi không chịu, Hướng Quế Liên lại quỳ xuống dập đầu với tôi, xin tôi cho con của bà ta một con đường sống.”

“Bà ta nói, điều kiện trong nhà quý nhân tốt, con trai bà ta nuôi trong nhà quý nhân mới có hy vọng sống sót. Nhà họ Chu bà ta nghèo, không có gì cả, chỉ sợ đứa nhỏ này sẽ mất mạng. Bà ta cầu xin tôi nể tình chị em bao năm qua giúp đỡ bà ta một lần, bà ta chỉ mong con mình có thể sống sót.”

“Sau đó, bà ta còn tìm ra đôi hoa tai bằng vàng duy nhất của bản thân khi gả chồng đưa cho tôi. Nghe bà ta khóc lóc, tôi cũng khó chịu, sau đó động lòng trắc ẩn, còn tham đôi hoa tai vàng kia của bà ta, nên đã giúp bà ta làm chuyện thiếu đạo đức này, đã tráo đổi hai đứa nhỏ với nhau. Người đi theo vị quý nhân kia đều là đàn ông, ngay cả Chu Nhị Giang cũng đang chờ ngoài sân, không ai biết chuyện gì đã xảy ra trong phòng.”

“Cứ như vậy, khi vị quý nhân kia tỉnh lại, liền cho rằng đứa nhỏ gầy yếu kia là con của mình, nên đá bế nó đi.”

Mọi người nghe xong lập tức xôn xao, Lưu Đại Hoa thì kêu “A” một tiếng: “Nói… Nói như vậy thì… Thằng Ba không phải con trai của Hướng Quế Liên, mà là con của vị quý nhân kia?”

Bà Thái gật đầu: “Đúng!”

Hướng Quế Liên nhảy dựng lên: “Bà nói bậy! Không có việc này, thằng Ba là do tôi sinh ra. Đổi con cái gì? Tôi thấy sợ là bà già rồi nên hồ đồ, hoặc là có ý đồ xấu gì đó. Thái Lan Hoa, bà đừng há mồm bôi nhọ người khác như thế!”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com