[Thập Niên 70] Thay Đổi Cuộc Đời Sai Lầm

Chương 9



Chương 13

 

Quan lớn một cấp đè c.h.ế.t người.

 

Nếu để Mục Vân Xuyên biết được những việc mình đã làm… sau này anh ta còn thăng tiến nổi nữa không?

 

Nghĩ đến đây, Lục Phàm không khỏi hối hận với quyết định của chính mình.

 

Sớm biết vậy, anh ta đã đi đăng ký kết hôn với tôi rồi, như thế đâu ra bao nhiêu chuyện rối rắm đến thế.

 

Nhưng điều khiến Lục Phàm càng khó chịu hơn lại đến.

 

Cha nâng ly rượu lên, vẻ mặt vui tươi nói:

 

“Tôi rất vui, hai đứa con gái của tôi đều đã có nơi nương tựa, nào, mọi người cùng uống một ly.”

 

Người nào người nấy trong bàn ăn đều mang trong lòng tâm sự riêng, nhưng bề ngoài vẫn giữ vẻ bình thản, cùng nhau cụng ly.

 

Uống xong rượu.

 

Cha tôi tỏ vẻ thân thiết hỏi han chuyện công việc của Mục Vân Xuyên, nghe anh làm ở Cục Công an, ánh mắt lập tức sáng lên.

 

Đến khi biết cấp bậc của anh còn cao hơn Lục Phàm hai cấp, trong mắt ông ta lại càng ánh lên một tia hài lòng.

 

Ông ta khẽ ho một tiếng, nói đầy ẩn ý:

 

“Điều kiện của cậu không tồi.”

 

Nói xong câu này, sắc mặt ông ta trầm xuống, giọng điệu bỗng thay đổi:

 

“Nhưng có một điều không hay, sao cậu có thể âm thầm lừa con gái tôi đi đăng ký kết hôn như thế? Trong mắt cậu còn có cha mẹ như chúng tôi không?”

 

Tôi giật thót.

 

Trong lòng thầm kêu: “Tới rồi.”

 

Cha tôi nổi giận, nằm trong dự đoán của Mục Vân Xuyên.

 

Anh vẫn giữ vẻ bình tĩnh, trầm giọng đáp:

 

“Là con suy nghĩ chưa chu toàn.”

 

“Con sợ Phối Lan bị ép phải xuống nông thôn, mới nghĩ đến chuyện đăng ký kết hôn trước để cô ấy yên tâm.”

 

Hai chữ “bị ép” vừa thốt ra, khiến cha tôi nghẹn lại trong thoáng chốc.

 

Câu này rõ ràng là đang trách họ ép con gái phải đi vùng kinh tế mới.

 

Trong lòng ông ta dâng lên một tia bực bội.

 

Ai muốn con cái mình phải đi vùng sâu vùng xa chứ? Nhưng nhà họ còn biết làm sao?

 

Bảo Nhi là con gái đầu lòng, là chiếc “áo bông nhỏ” tri kỷ của vợ chồng ông, Diệu Tổ là con trai, sau này còn phải lo chuyện dưỡng già, nhất định không thể để nó đi được.

 

Điều khiến người ta càng đau đầu hơn là: Nhà không có tiền, không có quan hệ, muốn “mua” được công việc thì chỉ có thể để tôi chịu chút ấm ức, xuống nông thôn trước.

 

Nuôi tôi bao nhiêu năm nay, bây giờ cũng là lúc tôi phải hy sinh vì gia đình rồi.

 

Nhưng tôi lại quá bướng bỉnh, khiến cả nhà nhốn nháo rối tung lên.

 

Ông ta tuy không nói ra, cũng không bắt bẻ lại Mục Vân Xuyên, mà mỉm cười đổi giọng:

 

“Tôi cũng không vòng vo nữa. Hôm nay mời mọi người ăn cơm, chủ yếu là muốn bàn chuyện sính lễ.”

 

Lời nói vừa dứt, tôi lập tức hiểu ra.

 

Cha mẹ tôi không muốn Mạnh Diệu Tổ phải đi vùng sâu vùng xa, nên chỉ có thể dùng tiền “mua” một suất việc làm.

 

Thấy tôi không chịu đưa tiền, bọn họ liền đánh chủ ý lên sính lễ của Mục Vân Xuyên.

 

Không khí trên bàn ăn lập tức trở nên vi diệu.

 

Lục Phàm cau mày, lên tiếng:

 

“Bác Mạnh, mấy chuyện như thế này… nên để hai bên gia đình cùng ngồi lại bàn bạc mới phải.”

 

Cha tôi cũng biết không ổn.

 

Nhưng ông không còn thời gian nữa, ngày mai là hạn cuối nộp hồ sơ rồi, chỉ có thể nhanh chóng giải quyết dứt điểm chuyện này.

 

“Lục Phàm à.”

 

Ông thở dài thật sâu, giọng nói mang theo vẻ bất đắc dĩ nhưng đầy tính toán:

 

“Dạo này để cậu chê cười rồi, tình hình nhà chúng tôi cậu cũng biết, còn Diệu Tổ thì tuyệt đối không thể xuống nông thôn được.”

 

“Bây giờ kiếm việc khó quá, đành phải làm phiền hai đứa giúp đỡ vậy.”

 

Sắc mặt Lục Phàm trở nên khó coi, nhưng anh ta vẫn cố kiềm chế, hỏi một câu:

 

“Vậy… theo bác thì bao nhiêu là hợp lý?”

 

Ông ta thở phào một hơi, vẻ mặt như trút được gánh nặng:

 

“Bọn tôi nghĩ, 'ba xoay một kêu' thì không thể thiếu được, ngoài ra còn cần thêm 300 tệ tiền sính lễ.”

 

Một câu nói ra, cả bàn ăn đều sững sờ.

 

Đúng là mở miệng ra đòi như sư tử gầm.

 

“Ba xoay một kêu” thời nay gồm đồng hồ, máy khâu, xe đạp và radio, cộng thêm tiền sính lễ, tất cả cũng gần một nghìn tệ.

 

Sắc mặt Lục Phàm tối sầm lại.

 

Lương anh ta mỗi tháng chỉ có 31.5 tệ, số tiền này bằng hai đến ba năm lương, mà còn phải trong điều kiện không ăn không uống mới tiết kiệm nổi.

 

Nếu tính tiết kiệm thực tế, không biết đến bao giờ mới gom đủ.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Nhà anh ta không phải không trả nổi, nhưng tiền không phải gió thổi mà có.

 

Hơn nữa, có lần một thì sẽ có lần hai, chẳng lẽ sau này phải trợ cấp mãi cho nhà họ Mạnh?

 

Ông ta còn đang nói tiếp:

 

“Nếu các cậu thật lòng muốn cưới con gái chúng tôi, thì số tiền này… bắt buộc phải đưa ra…”

 

Lời còn chưa dứt, Lục Phàm đã ‘soạt’ một tiếng đứng phắt dậy.

 

Mọi người kinh ngạc nhìn anh ta.

 

Chỉ thấy anh ta sắc mặt u ám, lạnh lùng phun ra một câu:

 

“Tôi trèo cao không nổi với nhà họ Mạnh các người. Chuyện cưới xin… thôi thì bỏ đi!”

 

Chương 14

 

Lục Phàm nói xong câu ấy thì giận dữ bỏ đi khỏi bàn ăn.

 

Mạnh Bảo Nhi luống cuống đuổi theo:

 

“Lục Phàm! Anh đừng giận mà…”

 

Cha mẹ tôi thì c.h.ế.t lặng tại chỗ.

 

Bọn họ dám mở miệng đòi hỏi như thế, là vì hai lý do:

 

Một là Lục Phàm làm chuyện không phải, dây dưa với cả hai chị em.

 

Hai là Mục Vân Xuyên chưa xin phép mà đã đăng ký kết hôn với tôi.

 

Nếu truyền ra ngoài, cả hai người đều chẳng có lý gì để đứng vững.

 

Thời buổi này, danh tiếng cực kỳ quan trọng, chỉ cần tin đồn tung ra, mỗi người một câu nước miếng cũng đủ dìm c.h.ế.t người.

 

Huống hồ hai người đó đều làm trong ngành công an, chắc chắn sẽ cần giữ thể diện, vì thế cha tôi tin rằng bọn họ sẽ nhẫn nhịn mà chịu bỏ tiền.

 

Ai ngờ đâu, Lục Phàm lại dám buông tay ngay tại chỗ.

 

Hoàn toàn vượt ngoài dự liệu của hai ông bà.

 

Hai người nhìn nhau, trong mắt đều lộ vẻ bối rối, nhất thời không biết phải xoay xở thế nào.

 

Không khí trong phòng ăn chợt trở nên lạnh tanh.

 

Một lúc sau, cha tôi liếc nhìn Mục Vân Xuyên và tôi, trên mặt hiện rõ vẻ lúng túng.

 

Nhưng rất nhanh, ông ta lại lấy lại phong độ, vẻ mặt bình thản, tựa như chuyện vừa rồi chẳng hề ảnh hưởng gì đến ông ta…

 

“Không có tiền thì đừng hòng cưới con gái tôi.”

 

Tôi nghe thấy câu này, tim lập tức thắt lại.

 

Tôi theo bản năng quay sang nhìn Mục Vân Xuyên, chỉ thấy khuôn mặt góc cạnh của anh không có chút biến sắc, chỉ điềm đạm nói một câu:

 

“Cha vợ, những thứ đó… con có thể chi ra được.”

 

Đôi mắt ông ta lập tức sáng bừng.

 

Tôi hoảng hốt.

 

Tôi đâu có muốn đem những thứ đó về cho gia đình!

 

Kiếp trước, tôi đã trả hết cái gì cần trả rồi, bây giờ tôi không muốn tiếp tục lặp lại sai lầm ấy nữa.

 

Không đợi Mục Vân Xuyên nói tiếp, tôi bước lên kéo tay anh ra khỏi nhà.

 

Tôi không hiểu nổi, sao anh lại ngu ngốc đến thế?

 

Không biết đi theo ý họ chỉ là đổ tiền xuống sông sao?

 

Không rõ đã đi bao lâu, đến lúc hai người lại đứng giữa cánh đồng nơi lần đầu chạm mặt đầy chật vật, tôi mới chợt bừng tỉnh.

 

Mặt trời đã ngả về tây, xa xa khói bếp lượn lờ, gió hè hiu hiu thổi qua da mặt, mang theo chút ngứa ngáy mơ hồ…

 

Tâm trạng vốn ngột ngạt bỗng dần bình lặng trở lại.

 

Đến khi hoàn toàn bình tĩnh, tôi mới nhận ra mình vẫn còn đang nắm tay người đàn ông kia, vội vã buông ra, ngượng ngùng:

 

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

“Xin lỗi.”

 

Mục Vân Xuyên liếc nhìn bàn tay vừa bị buông ra, ánh mắt khẽ lay động.

 

Ngón tay thả lỏng bên đùi vô thức nhẹ nhàng vê vê, như thể… vẫn còn lưu luyến cảm giác ấm áp ấy.

 

Tôi không để ý, ngẩng đầu nhìn anh rất sâu.

 

Một lúc sau, tôi mới hít sâu một hơi, nghiêm túc hỏi:

 

“Anh có bao nhiêu tiền tiết kiệm?”

 

Mục Vân Xuyên ngẩn người trong chốc lát, sau đó lập tức nghiêm mặt lại, như đang báo cáo công tác:

 

“Anh có hơn hai nghìn, ngoài ra còn có tem phiếu thực phẩm, thịt, đường… đủ cả.”

 

Tôi hơi bất ngờ.

 

Tôi không ngờ anh lại tích lũy được kha khá như thế, nhưng nghĩ lại thì cũng hợp lý, ở trong quân đội, không phải nuôi gia đình, cũng không tiêu pha linh tinh, đương nhiên có thể để dành được.

 

Có tiền, có tem phiếu, sau này không cần lo chuyện cơm ăn áo mặc.

 

Nghĩ vậy, lòng tôi như được trấn an không ít.

 

Tôi ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Mục Vân Xuyên, vô cùng nghiêm túc nói rõ hoàn cảnh hiện tại của mình:

 

“Bây giờ chúng ta đã là vợ chồng, em cũng nói thật với anh.”

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com