“Chị, nếu chị không đồng ý, em sẽ đến đây năn nỉ chị mỗi ngày đó.”
Nghĩa là nếu tôi không đồng ý, ngày nào cậu ta cũng sẽ đến quấy rầy, khiến tôi không thể yên ổn làm việc?
Ngực tôi như bị đè nén, nắm tay siết chặt, giận dữ chất vấn:
“Các người định ép tôi đến mức mất luôn cả công việc mới vừa lòng sao?”
Mẹ tôi lập tức phản bác:
“Gì mà ép với buộc? Bây giờ đưa công việc cho em trai con chẳng phải là xong rồi sao…”
Lời còn chưa dứt, tôi chưa kịp đáp lại, giám đốc đã chịu hết nổi, lạnh giọng cắt ngang:
“Đủ rồi!”
“Thật là một trò hề! Các người ngày nào cũng đến đây náo loạn, còn để nhà máy làm ăn gì nữa? Mạnh Phối Lan, đợi cô giải quyết xong việc nhà rồi hẵng quay lại làm!”
Mặt tôi tái nhợt.
Tất cả đều bị đuổi ra ngoài.
Thấy người nhà vẫn định bám theo lải nhải, tôi chẳng buồn để tâm, quay người rời đi một mình.
Nhà máy nằm gần vùng ngoại ô, bốn phía đều là ruộng đồng.
Tôi đi men theo con đường nhỏ giữa cánh đồng, trong lòng chỉ cảm thấy bản thân lúc này chẳng khác gì một con trùng bị mắc vào mạng nhện — còn nhà họ Mạnh chính là lũ nhện đó.
Tôi muốn trốn thoát, nhưng họ cứ không ngừng giăng tơ, toan tính cách nào để chia nhau nuốt lấy tôi…
Bất chợt, sau lưng vang lên tiếng chuông xe đạp “leng keng” và tiếng người hô to:
“Tránh ra! Thắng xe hỏng rồi!”
Tôi giật mình tỉnh lại, nhưng đã không kịp tránh.
Trước mắt chỉ thấy loáng một cái, cả người đã bị chiếc xe đạp cuốn vào, ngã nhào xuống đám ruộng lầy lội bên cạnh.
Chương 7
Tôi và người đàn ông đạp xe ngã dúi dụi vào nhau. May mà dưới đất là ruộng bùn, không thì chắc chắn sẽ bị thương.
Một lúc sau, người kia lúng túng đỡ tôi dậy. tôi lếch thếch đứng lên, toàn thân bùn đất.
“Đồng chí, cô không sao chứ?”
Giọng nói quen thuộc vang lên khiến tôi sững người, từ từ ngẩng đầu nhìn thẳng vào khuôn mặt với lông mày rậm và đôi mắt sáng.
Tôi nhận ra anh ngay lập tức.
Mục Vân Xuyên — là người anh hàng xóm từng sống cạnh nhà tôi khi còn nhỏ, tính cách ít nói, trầm ổn, không giỏi thể hiện.
Từ sau khi anh vào quân đội ba năm trước, hai người không còn gặp lại.
Còn vì sao đến giờ tôi vẫn nhớ rõ Mục Vân Xuyên…
Lý do chính là… kiếp trước tôi bị lừa đưa xuống nông thôn, bị người nhà họ Mạnh làm ngơ, bỏ mặc không hỏi han, duy chỉ có anh là vẫn thường xuyên gửi đồ cho tôi…
Tôi lập tức đỏ hoe mắt, nghẹn ngào gọi:
“Anh Vân Xuyên.”
Mục Vân Xuyên cũng nhận ra tôi, đỡ tôi đứng vững, lo lắng hỏi:
“Em có bị thương không?”
Tôi lắc đầu, ánh mắt lại không rời khỏi anh lấy một khắc.
Đôi mắt ửng đỏ và cảm xúc phức tạp trong ánh nhìn của người con gái khiến tim Mục Vân Xuyên thắt lại.
Anh muốn hỏi tôi đã xảy ra chuyện gì, nhưng lời vừa lên đến cổ họng lại không biết nên mở miệng từ đâu.
Cả hai người lấm lem, có phần chật vật cùng nhau bước lên bờ ruộng, đi về hướng nhà tôi.
Trên đường, tôi không giấu nổi sự kích động, liên tục hỏi anh sao lại về quê vào lúc này.
Khi biết anh đã giải ngũ, tôi chợt nhớ ra — kiếp trước, sau khi Mục Vân Xuyên giải ngũ về quê, mãi không đi xin việc, người trong ngõ cứ tưởng anh sẽ phải đi vùng kinh tế mới. Ai mà ngờ, người ta đã sớm được nhà nước phân công sẵn đơn vị rồi.
Chức vụ là đội trưởng công an huyện, còn là cấp trên trực tiếp của Lục Phàm.
Nghĩ đến đây, tôi chợt cảm thấy buồn cười.
Lúc sắp rẽ qua góc tường — nơi chỉ cần bước qua là đến nhà Lục Phàm, tôi vừa ló nửa người ra đã dừng bước.
Chỉ thấy không xa phía trước, Mạnh Bảo Nhi đang lao vào lòng Lục Phàm, giọng nói đầy ấm ức:
“Lục Phàm, chúng ta đã ngủ với nhau rồi, sao anh vẫn không nhìn thấy em tốt chỗ nào?”
Lục Phàm lập tức đẩy cô ta ra:
“Em đừng níu kéo tôi nữa, để người ta nhìn thấy thì không hay. Tôi nói rồi, người tôi muốn cưới là Phối Lan chứ không phải em.”
“Em gái có gì tốt chứ? Sao anh cứ phải lấy em ấy?”
Lời vừa dứt, Mạnh Bảo Nhi đã kiễng chân lên, chủ động hôn Lục Phàm.
Mà Lục Phàm… không hề đẩy ra.
Vài câu ngắn ngủi, từng hình ảnh trước mắt như những cái tát giáng mạnh lên mặt tôi, khiến đầu óc tôi choáng váng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tôi cứ nghĩ mình sẽ xông ra chất vấn hai người kia, sẽ gào lên, đòi lại công bằng.
Nhưng thực tế… tôi chỉ c.h.ế.t đứng tại chỗ, không nhúc nhích, chỉ có nước mắt là không ngừng rơi xuống.
“Đừng nhìn nữa. Người như vậy, không đáng để em khóc.”
Lúc này tôi mới hoàn hồn, luống cuống lau nước mắt, quay người bỏ đi.
Đường về nhà không xa, nhưng đối với tôi, lại dài như vô tận.
Ve trên cây kêu vang từng hồi xé lòng.
Giống như chính tôi vậy — tuyệt vọng, oán hận, nhưng bất lực.
Mục Vân Xuyên vẫn lặng lẽ đi phía sau, không nói một lời.
Cho đến khi về tới cửa nhà, tôi mới quay đầu nói nhỏ:
“Cảm ơn anh, em về đến nơi rồi.”
Nói xong, tôi liền quay người bước vào nhà.
Vừa vào đến nơi, tôi lập tức nhìn thấy giám đốc Ủy ban khu phố đang đứng trong phòng.
Mặt mày bà ta khó chịu, nghiêm giọng mắng người nhà họ Mạnh:
“Tôi cho nhà các người hạn đến ngày mai, nếu vẫn chưa xác định ai sẽ đi vùng kinh tế mới thì những người không có việc trong nhà này, tất cả sẽ phải đi hết!”
Cha tôi cười nịnh nọt:
“Chắc chắn, chắc chắn ạ.”
Đợi giám đốc khu phố rời đi, cha mẹ tôi lập tức chặn tôi lại khi tôi đang định đi thay quần áo.
Cứ như chẳng hề thấy bộ dạng nhếch nhác, lấm lem của tôi, mẹ Mạnh nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, khẩn thiết cầu xin:
“Gái út, con cũng nghe rồi đấy, nếu con không chịu nhường công việc cho em trai, thì cả chị cả và em trai con đều phải đi vùng kinh tế mới đấy!”
“Gái út, mẹ xin con đấy… mẹ không thể mất Bảo Nhi và Diêu Tổ được đâu mà…”
Một câu ấy… như thể đập tan bức tường mà tôi dày công dựng nên để bảo vệ trái tim mình.
Mắt tôi tức khắc đỏ hoe.
Trong miệng bà, chỉ có Mạnh Bảo Nhi và Mạnh Diêu Tổ.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Còn tôi thì sao?
Tôi là gì trong mắt họ?
Giọng nghẹn ngào, tôi bật hỏi:
“Mẹ, sao cứ nhất định là con phải đi vùng kinh tế mới? Con… chẳng lẽ không phải là con gái ruột của mẹ sao?”
Câu hỏi đau thắt ruột gan ấy, trong tai mẹ lại chỉ nghe thành sự phản kháng và không biết điều.
Trong khoảnh khắc quyết tuyệt, bà ta bỗng “phịch” một tiếng quỳ sụp xuống trước mặt tôi:
“Gái út ơi, cả nhà này sẽ mãi mãi biết ơn công lao trời biển của con mà…”
Trái tim tôi hoàn toàn lạnh ngắt.
Rõ ràng là con cùng một cha mẹ sinh ra, sao họ lại đối xử với tôi như thế này?
Tôi không hiểu nổi.
Không chịu nổi nữa, tôi giật tay thoát khỏi bà ta, kéo theo cả lớp bùn đất trên người, lao vội ra khỏi nhà.
Ai ngờ, vừa đẩy cửa ra liền thấy Mục Vân Xuyên đang đứng tựa bên khung cửa.
Tôi không biết vì sao anh vẫn còn ở đây, nhưng cũng chẳng kịp để ý, cắm đầu chạy vụt đi.
Ngược gió chạy không biết bao xa, đến khi bị Mục Vân Xuyên đuổi kịp kéo lại, mọi sức lực trong người như tan biến, tôi gục vào n.g.ự.c anh khóc nức nở một trận.
Khóc rất lâu… đến khi dần dần lặng xuống, tôi mới nhỏ giọng:
“Cảm ơn anh… em ổn rồi.”
Thế nhưng Mục Vân Xuyên lại nhíu mày chặt hơn cả tôi – người trong cuộc – trông vừa bực bội vừa u sầu:
“Vậy giờ em tính sao? Anh thấy cha mẹ em thà để em mất việc cũng nhất quyết ép em thỏa hiệp.”
Lời thật mất lòng, nhưng tôi đã không còn d.a.o động nữa.
Giọng tôi nhàn nhạt:
“Chẳng phải… vẫn còn một con đường khác sao?”
Mục Vân Xuyên sững người, gần như không thể tin nổi:
“Em… em thấy rõ chuyện đó rồi mà vẫn định lấy Lục Phàm sao?”
Tôi im lặng một lúc rồi khàn giọng mở lời:
“Em sẽ không lấy anh ta. Em đã tìm mai mối rồi, định đi xem mắt, chọn một người phù hợp để kết hôn, rời khỏi cái nhà này càng xa càng tốt.”
Chỉ cần không phải đi vùng kinh tế mới, thì tôi vẫn còn con đường để sống.
Nói xong, tôi cố nén cảm xúc, gắng gượng đứng dậy, nào ngờ vừa nhúc nhích đã bị một bàn tay lớn kéo lấy cánh tay.