“Tốt lắm, nhà họ Mạnh các người đúng là thứ trời đánh! Dám chơi khăm nhà ông à?!”
Hai bên bắt đầu cãi nhau loạn cả lên, Lý Mã Tử thì giận sôi máu, xông thẳng vào phòng của Mạnh Bảo Nhi.
Vừa bước vào, trước mắt hắn là một người đàn ông đang đứng ngay cửa.
Lý Mã Tử chẳng kịp nhìn kỹ là ai, đầu óc đã bị lửa giận thiêu đốt.
“Bốp!” – một cú đ.ấ.m thẳng vào mặt Lục Phàm.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Hắn có sức mạnh, một đ.ấ.m thôi cũng khiến Lục Phàm bật m.á.u miệng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ngay lập tức, hai người lao vào nhau ẩu đả.
Và đó chính là lý do tại sao tôi lại thấy hai người đánh nhau ngoài sân.
Chương 19
Tôi lắng nghe mọi người thi nhau bàn tán, mỗi người một câu, nói rôm rả như thể chính mắt họ chứng kiến toàn bộ sự việc vậy.
Tôi không khỏi cảm khái: Đúng là kịch tính thật.
Giờ phút này, tôi đã không còn đau lòng vì Lục Phàm nữa, cảm giác trong lòng nhiều hơn là một sự nghẹn ứ khó chịu, như có gì đó mắc kẹt không trôi xuống được.
Tôi chợt thấy khó hiểu.
Kiếp trước, vì sao mình lại si mê Lục Phàm đến thế?
Đang thất thần, bỗng sau lưng vang lên tiếng quát lớn của một người đàn ông:
“Tránh ra! Công an xử lý vụ việc!”
Tôi quay đầu lại, thấy Mục Vân Xuyên đang đứng cách đó không xa, bên cạnh là một cán bộ công an lớn tuổi, gương mặt nghiêm khắc.
Tiếng quát vừa rồi chính là của ông ấy.
Vị công an già khí thế nghiêm nghị, vừa mở miệng là mọi người lập tức tránh đường.
Thấy Mục Vân Xuyên đi vào, tôi nắm chặt hộp cơm trong tay, xem ra hôm nay khỏi cần mang cơm rồi.
Khi Mục Vân Xuyên đi đến gần, anh nháy mắt với tôi một cái, hạ giọng nói:
“Cùng vào xem đi.”
Tôi gật đầu, lặng lẽ đi theo sau họ.
Không còn bị đám đông che khuất, tôi cuối cùng cũng nhìn rõ tình hình hỗn loạn trước mắt.
Mạnh Bảo Nhi đang ngồi dưới sân khóc, Lục Phàm và Lý Mã Tử bị công an giữ lại, tách ra đứng hai bên, mặt đối mặt, ánh mắt lườm nhau tóe lửa, như thể chỉ cần có cơ hội là lại lao vào đánh tiếp.
Công an già cau mày thật chặt, nghiêm giọng:
“Gây gổ đánh nhau, mấy người có biết là phạm pháp, có thể đi tù không hả?”
Rồi lại quát Lục Phàm một câu:
“Anh tự ý bỏ vị trí làm việc, chạy tới đây đánh nhau? Anh là công an mà lại vi phạm pháp luật à?”
Lục Phàm lập tức rùng mình một cái.
Vừa rồi đầu óc anh ta đúng là nổi điên thật, cú đ.ấ.m của Lý Mã Tử như châm lửa vào thùng thuốc súng, khiến anh ta mất hết lý trí.
Đến khi tỉnh lại, anh ta mới hiểu mình đã gây ra những gì.
Anh ta suýt nữa ngất xỉu ngay tại chỗ.
Tối qua anh ta không kiềm chế được, đã ngủ với Mạnh Bảo Nhi, hôm nay bị người ta bắt tại trận, lại còn đánh nhau, chuyện nào chuyện nấy cũng đủ để anh ta bị cách chức.
Đầu óc anh ta trống rỗng, đang lo sốt vó không biết làm sao để rũ sạch trách nhiệm, thì Lý Mã Tử đã lên tiếng trước.
“Đồng chí Lưu à, vừa rồi mẹ tôi đã kể cho mọi người nghe rồi, Mạnh Bảo Nhi trước khi cưới đã ngủ với Lục Phàm, quan hệ bừa bãi như vậy, Lục Phàm không xứng làm công an! Tôi muốn tố cáo anh ta!”
Trong đám đông bắt đầu vang lên những tiếng bàn tán xì xào.
“Chưa cưới đã ăn ở với nhau, thật đúng là bại hoại đạo đức mà.”
“Tôi nói đêm qua nghe tiếng mèo kêu, hóa ra không phải mèo, mà là một đôi uyên ương lén lút hú hí với nhau!”
“Hahaha…”
Tiếng cười rộ lên khắp nơi.
Mặt Lục Phàm và Mạnh Bảo Nhi lúc trắng bệch, lúc đen lại, trông chẳng khác gì trò hề.
Mặt mũi nhà họ Mạnh cũng chẳng khá hơn.
Công an già thở dài, quay sang giao lại tình hình cho Mục Vân Xuyên:
“Đội trưởng Mục, anh xem nên xử lý thế nào?”
Mục Vân Xuyên mím môi, gương mặt anh tuấn một khi lạnh xuống thì toát ra uy nghiêm đáng sợ.
Anh liếc nhìn Lục Phàm một cái, trầm giọng nói:
“Ở đây đông người lộn xộn, tất cả mang về đồn lấy lời khai.”
Thấy Mục Vân Xuyên muốn đưa người về đồn, tôi cũng thuận theo bước chân, lặng lẽ đi cùng.
Trên đường đi, mẹ nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, vừa đi vừa khóc như mưa:
“Mẹ tạo nghiệt gì mà lại sinh ra đứa con gái như vậy chứ? Phối Lan, nó là chị con, con phải bảo chồng con giúp nó một tay.”
Tôi lặng lẽ nghe, không hề trả lời.
Phải trái đúng sai — ắt có pháp luật trừng trị, chẳng phải chỉ một lời của tôi là có thể giải quyết được.
Huống hồ gì, Mục Vân Xuyên vừa mới nhậm chức, tôi tuyệt đối không thể để anh vì bênh vực người nhà mà mất chức.
Nếu không, cái ghế đó sớm muộn cũng chẳng giữ được.
Khóe môi tôi giật nhẹ, trong lòng thầm nghĩ:
Họ nên cảm thấy may mắn vì bây giờ không phải là đầu những năm 80.
Luật "tội lưu manh" được ban hành vào năm đó, nam nữ quan hệ bừa bãi, đều bị lôi ra xử bắn.
Giờ cùng lắm là bị dán báo cáo lên tường phê bình công khai kèm theo cách chức, nhưng bấy nhiêu cũng đủ để Lục Phàm lột mất một lớp da rồi.