Sau khi ăn xong, Thương Thương cầm điện thoại lên, còn lắc lắc mấy cái, vẫn thấy cuộc gọi nào từ Bùi Nghiễn Lễ, liền lẩm bẩm nhỏ:
“Không sóng hả ?”
Thẩm Phàm Tinh ghế sô-pha, gặm táo Thương Thương.
Cuối cùng nhịn nữa, lên tiếng nhắc nhở:
“Quê của Bùi Nghiễn Lễ ở miền núi, chắc chắn là sóng . Dù chị lắc nát cái điện thoại thì bên đó cũng chẳng tín hiệu mà mong!”
Thương Thương bĩu môi, hừ nhẹ một tiếng:
“Chị là đang gọi cho Bùi Nghiễn Lễ, chị chỉ đang… vươn vai vận động tay chân chút thôi.
Thẩm Phàm Tinh đảo mắt:
“Thương Thương, dạo chị gian lắm đó nha, miệng một đằng, lòng một nẻo.
Thương Thương hừ thêm tiếng nữa, nhào qua nũng:
“Phàm Tinh yêu quý ơi, em tính giùm chị với, khi nào Bùi Nghiễn Lễ mới liên lạc với chị?”
Thẩm Phàm Tinh kinh ngạc, đưa tay sờ trán cô bạn:
“Bảo bối, em thể xem tướng đoán thật đấy, nhưng mà chuyện gì nhỏ nhỏ như cũng bói ?”
Thương Thương khúc khích, ôm lấy Thẩm Phàm Tinh:
“Thế… em đoán thử xem con trong bụng là trai gái ?
Thẩm Phàm Tinh gật đầu tỉnh bơ:
“Được chứ, nhưng em thèm đoán , đoán thì mất vui, còn gì bất ngờ nữa?”
Thương Thương tò mò:
“Em thật sự chịu hả? Không là trai gái , còn chuẩn đồ cho hợp?”
Thẩm Phàm Tinh ngạc nhiên:
“Cần phiền ? Mua hết cả hai loại luôn cho xong, đứa nào mặc thì đem quyên góp, thiếu tiền . Em thích bất ngờ cơ.”
Thương Thương bật :
“Em gọi cho Tri Uẩn ? Nó vẫn tin vui nhỉ?”
Thẩm Phàm Tinh lắc đầu:
“Anh gọi cho em, chắc là nhiệm vụ vẫn xong. Cứ chờ thôi.”
Giờ cô cũng quen , cái kiểu “ bao giờ mới liên lạc ” cũng trở thành niềm vui bất ngờ mỗi ngày.
Thương Thương thở dài, bắt đầu thấy phục cái sự bình tĩnh của Thẩm Phàm Tinh.
Cô mới chỉ một ngày liên lạc với Bùi Nghiễn Lễ mà lòng nóng như lửa đốt, yên.
Hai ngày tiếp theo, Bùi Nghiễn Lễ vẫn gọi , Thương Thương bắt đầu lo lắng, gọi điện cho Vương Giai Ni:
“Cậu xem, khi nào Bùi Nghiễn Lễ về quê gặp chuyện gì ? Nếu sóng thì vẫn điện thoại bàn mà, ít nhất cũng tìm chỗ gọi cho tớ một cuộc chứ?
Vương Giai Ni bật :
“Cậu lo xa quá đó. Ở mấy vùng núi như , điện thoại bàn còn hiếm hơn cả tín hiệu điện thoại di động . Cậu cứ yên tâm , chỉ cần cơ hội là nhất định sẽ gọi cho thôi.”
Thương Thương “ồ” một tiếng, nhưng vẫn vui:
“Tớ chỉ sợ gặp chuyện gì …”
Vương Giai Ni cho là :
“Làm mà chuyện gì ? Có Thẩm Phàm Tinh ở đó mà, nhờ cô bói cho một quẻ ?”
Thương Thương chọc :
“Không , thể tìm cô , tớ sẽ c.h.ế.t mất. Nếu thật sự chuyện gì, cô chắc chắn sẽ cho tớ mà.”
Vương Giai Ni thấy Thương Thương vui, liền nghĩ một cách:
“Hay là chúng rủ Manh Manh chơi, đến chỗ của Nghiêm Siêu một chuyến. Hai đó thành đôi , tớ vẫn gặp Nghiêm Siêu nào hết.”