Bùi Nghiễn Lễ mỉm cười lắng nghe lời của các cụ, nhưng không để tâm lắm.
Anh về quê cũng không định để Thương Thương đi theo, vì vùng núi quá khổ, đến cả xe cũng không vào được, phải đi bộ một đoạn đường núi rất dài, anh không nỡ để Thương Thương chịu khổ như vậy.
Bữa tối không kéo dài quá muộn, vì sợ ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của mấy cụ già.
Thương Hành Châu sắp xếp tài xế đưa các cụ về trước, sau đó gọi Khương Tri Tri và Chu Tây Dã lên lầu uống trà tán gẫu, chủ yếu là để bàn chuyện hôn sự của Thương Thương.
Thương Hành Châu và Tô Ly không có con gái, nên từ trước đến nay vẫn luôn xem Thương Thương như con ruột mà yêu thương hết mực.
Hạt Dẻ Rang Đường
Giờ đây Thương Thương sắp kết hôn, họ đương nhiên rất xem trọng.
Họ đã điều tra gia đình nhà Bùi Nghiễn Lễ, và tỏ ra rất không hài lòng.
Thương Hành Châu không tiếc lời cảm thán:
“Bùi Nghiễn Lễ là một đứa trẻ tốt như thế, sao lại sinh ra trong một gia đình như vậy chứ? Cái lão già họ Bùi đó đúng là chẳng ra gì, hai đứa con trai của ông ta cũng vậy, chẳng ra thể thống gì.”
“Hai đứa đó chẳng có bản lĩnh gì, nhưng ăn chơi trác táng thì thứ gì cũng dính. Em điều tra thấy, cái lão già đó đối xử với Bùi Nghiễn Lễ rất khắt khe, chỉ vì thằng bé thông minh, có thể giúp ông ta nở mày nở mặt thì mới chịu nhận về nhà.”
“Dạo trước không biết xảy ra chuyện gì, lại chuyển nửa số tài sản dưới tên cho Bùi Nghiễn Lễ, còn lại trong công ty thì sau này không liên quan gì đến thằng bé nữa.”
Khương Tri Tri thì chẳng mấy bận tâm:
“Không liên quan thì thôi, nhà mình cũng đâu thiếu tiền, đoạn tuyệt càng tốt, sau này khỏi phải bị cái lão già đó ức hiếp.”
Nhưng Thương Hành Châu lại không nghĩ vậy:
“Không thể để lão già đó được lợi như thế. Em định tìm cách lấy luôn công ty của ông ta, để cho Thương Thương.”
Khương Tri Tri ngẩn người:
“Lấy bằng cách nào?”
Thương Hành Châu cười nham hiểm:
“Bày một cái bẫy, khiến công ty ông ta không trụ nổi, bắt buộc phải bán đi. Đến lúc đó ta mua lại là xong. Dù dạo gần đây hiệu suất kinh doanh sụt giảm, nhưng công ty có nền tảng vững chắc, vẫn có thể vực dậy được.”
Trước kia Ông cụ Bùi buôn bán cũng khá giỏi, chỉ là bây giờ sức khỏe yếu, không còn sức quản lý, nên mới để hai thằng con ăn hại làm cho tanh bành.
Một công ty như vậy mà giao cho hai đứa đó thì chỉ tổ phí của, chi bằng lấy về luôn cho rồi.
Khương Tri Tri không nói gì.
Chu Tây Dã hiếm hoi lại không phản đối:
“Cẩn thận một chút, đừng để lộ sơ hở rồi gây phiền phức cho Thương Thương, với lại… đừng phạm pháp.”
Thương Hành Châu nghe mà thấy lạ, không ngờ Chu Tây Dã lại nói ra những lời này.
Trước đây, hễ bàn đến chuyện làm ăn, Chu Tây Dã đều im lặng không tham gia, thậm chí còn tỏ vẻ khinh thường vì ông hay dùng những chiêu trò không được sạch sẽ cho lắm.
Vậy mà hôm nay lại đồng ý.
Nghĩ lại chắc cũng vì con gái, Thương Hành Châu cười hớn hở:
“Yên tâm đi, tuyệt đối không gây rắc rối cho Thương Thương. Nhưng nói chứ, sau này ông cụ Bùi mất hết sản nghiệp, sợ lại tìm Bùi Nghiễn Lễ để đòi dưỡng già đấy.”
Khương Tri Tri hừ lạnh:
“Mơ đẹp thật đấy.”
Tô Ly cũng có chủ ý:
“Không sao, cho ông ta uống chút thuốc khiến đầu óc lú lẫn, đến lúc đó không nhớ ra Bùi Nghiễn Lễ là ai thì khỏi tìm.”
Chu Tây Dã nhíu mày:
“Làm vậy không được, thủ đoạn quá đê tiện.”
Tô Ly bật cười ha hả:
“Chị à, chị xem anh rể em kìa, vẫn nghiêm túc như vậy, cứ như bọn em thực sự sẽ làm chuyện phạm pháp không bằng.”
…
Trong khi mấy người lớn ngồi tầng trên uống trà tán gẫu, Thương Thương và Bùi Nghiễn Lễ thì ở dưới cùng mấy em họ uống rượu hát karaoke.
Đám trẻ con tinh nghịch, cố tình chuốc cho Bùi Nghiễn Lễ uống không ít.
Chủ yếu là vì đứa nào cũng mồm miệng ngọt xớt, một tiếng “anh rể” gọi liên tục, khiến Bùi Nghiễn Lễ cam tâm tình nguyện uống hết ly này đến ly khác.
Thương Thương thấy anh đã có phần ngà ngà say, bèn cười bước tới can:
“Được rồi, không được chuốc rượu nữa. Không nghe lời thì Tết này không có bao lì xì to đâu đấy.”
Một vài đứa nhỏ vẫn còn đang học đại học, tiền sinh hoạt bị kiểm soát rất chặt, cứ trông mong vào bao lì xì bí mật của chị gái mỗi dịp lễ Tết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Bây giờ vừa bị Thương Thương đe dọa, lập tức ngoan ngoãn ngồi sang một bên tiếp tục đùa giỡn.
Thương Thương đỡ cánh tay của Bùi Nghiễn Lễ:
“Anh sao rồi? Có ổn không? Em đưa anh ra ban công hóng gió một chút nhé?”
Bùi Nghiễn Lễ đi theo Thương Thương lên lầu, đến sân thượng, một gian phòng kính rất rộng tràn ngập ánh sáng.
Bốn phía đều là cửa kính sát đất, có thể nhìn thấy ánh đèn rực rỡ của Tử Cấm Thành.
Thương Thương mỉm cười, nắm tay anh:
“Anh thật thà quá rồi, mấy đứa đó nghịch lắm, cố tình trêu anh, chuốc anh uống rượu đấy.”
“Anh vui mà. Anh thật sự rất vui. Bọn họ gọi anh là anh rể, anh hạnh phúc lắm.”
Có chút men rượu, Bùi Nghiễn Lễ không còn vẻ lạnh lùng, kiêu quý thường ngày, thay vào đó là chút ngây ngô, nói nhiều hơn hẳn.
“Em tốt như vậy, thì ra là lớn lên trong một gia đình hạnh phúc như thế.”
Thương Thương mỉm cười gật đầu:
“Ừm, sau này cũng là gia đình của anh. Người nhà em cũng là người nhà anh.”
Bùi Nghiễn Lễ cảm động, ôm chặt cô từ phía sau, cằm tựa lên vai cô, má áp vào gương mặt mềm mại của cô:
“Cảm ơn em.”
Thương Thương không nói gì, chỉ cong mắt cười nhìn về phía trước.
…
Sau Tết Dương lịch, Thương Thương rất bận, Bùi Nghiễn Lễ cũng vậy.
Đến khi Thương Thương rảnh rỗi một chút, hẹn Đỗ Manh Manh và Vương Giai Ni đi ăn, mới nghe được một tin chấn động: Vương Giai Ni và Trần Mặc đang hẹn hò.
Thương Thương ngạc nhiên kêu lên một tiếng. Tuy lúc trước cũng thấy có dấu hiệu gì đó, nhưng không ngờ lại nhanh đến vậy.
Cô lập tức không kìm được, hẹn gặp cả hai người ngay.
Nhìn vẻ mặt ngọt ngào của Vương Giai Ni, đâu còn thấy dáng vẻ của một “nữ cường” ngày xưa?
Thương Thương không nhịn được mà kinh ngạc:
“Hai người ở bên nhau từ bao giờ vậy? Sao không nói cho tớ biết?”
Vương Giai Ni có chút ngại ngùng:
“Tớ vốn định nói rồi, nhưng gần đây cậu bận quá. Cậu nói đang thử mấy loại thuốc trong giai đoạn thử nghiệm, nên tớ cũng không tiện làm phiền.”
Thương Thương hơi khó hiểu:
“Cậu nói với tớ cũng đâu ảnh hưởng gì đến thí nghiệm, gửi tin nhắn cũng được mà.”
Đỗ Manh Manh phì cười:
“Cô ấy là chột dạ nên không dám nói đấy. Nếu không phải lần trước tớ vô tình gặp hai người họ dắt tay nhau đi dạo trong trung tâm thương mại, tớ cũng chẳng biết.”
Thẩm Phàm Tinh vẫn chưa về, thiếu “đầu mối tình báo” này, Thương Thương cũng không biết gì về phía Trần Mặc, nên hai người yêu nhau giấu rất kín.
Vương Giai Ni đối mặt với ánh mắt của hai người, giơ tay cười:
“Tớ khai thật khai thật! Trước kia tớ còn mạnh miệng nói không muốn kết hôn, nhưng Trần Mặc thật sự quá tốt, tớ rất cảm động.”
Đỗ Manh Manh kinh ngạc:
“Ý cậu là gì? Cậu không định kết hôn đấy chứ?”
Vương Giai Ni gật đầu:
“Ừ, ở bên Trần Mặc, tớ cảm thấy rất yên tâm. Nên tớ muốn kết hôn.”
Đỗ Manh Manh đưa tay sờ trán cô:
“Này bạn thân, cậu không phát sốt đấy chứ? Sao lại bắt đầu nói linh tinh rồi? Theo kinh nghiệm của tớ, chuyện kết hôn phải suy nghĩ thật kỹ, dù gì cậu và Trần Mặc cũng mới yêu nhau thôi.”
“Phải tìm hiểu kỹ càng, đặc biệt là gia đình anh ta, nhất định phải điều tra rõ ràng.”
“Thôi nào, đừng đả kích Giai Giai nữa. Đang trong giai đoạn yêu đương ngọt ngào, ai mà chẳng muốn gắn bó trọn đời, nghĩ đến kết hôn là chuyện bình thường.”
“Nhưng cậu cứ yên tâm, Giai Giai thông minh lắm, chắc chắn không vì xúc động mà hành động bốc đồng đâu.”