Thập Niên 70: Mặt Lạnh Quân Thiếu Bị Tiểu Kiều Thê Chinh Phục

Chương 280









Hạt Dẻ Rang Đường

Khương Tri Tri đặt ngón tay lên mạch của Hứa Minh Nguyệt, sau một lúc liền kinh hô: “Nhanh, mau đưa chị dâu đến bệnh viện trước!”



Tống Đông định bế vợ nhưng bị Khương Tri Tri ngăn lại, liền gọi Chu Tây Dã: “Nhanh lên, anh bế chị dâu đến bệnh viện gần nhất, phải nhanh!”



Hứa Minh Nguyệt đã có dấu hiệu sảy thai. Khương Tri Tri nghĩ đến việc chân của Tống Đông không tiện, có thể làm chậm trễ tình hình của Hứa Minh Nguyệt, nên mới gọi Chu Tây Dã ra tay.



Chu Tây Dã sững lại một giây, sau đó nhanh chóng bế Hứa Minh Nguyệt lên. Khương Tri Tri vừa dìu tay Hứa Minh Nguyệt vừa gọi: “Tống đại ca, anh đạp xe chở Đồng Đồng đến bệnh viện đi, nhanh lên!”



Thể lực của cô tốt, bước chân nhanh, nhưng cũng chỉ miễn cưỡng theo kịp Chu Tây Dã đang ôm Hứa Minh Nguyệt chạy như bay.



Tống Đông hoảng loạn đến mức tay cầm xe đạp cũng run rẩy, ôm Đồng Đồng lên xe rồi vội vàng rời đi.



Trần Sương bế đứa bé chạy theo: “Tống đại ca, chị dâu hiểu lầm rồi, em đi tìm chị ấy giải thích.”



Tống Đông nhíu mày nhìn cô: “Lúc này cô đừng làm loạn nữa, sau này, chuyện của cô, tôi cũng không giúp được nữa đâu. Nếu giúp nữa thì thật sự nhà tan cửa nát mất rồi.”



Câu cuối cùng gần như nghẹn ngào, nói xong liền đẩy xe chở Đồng Đồng đi về phía bệnh viện, bước chân cũng không vững.



Trước đây, anh ta chưa bao giờ nghĩ đó là vấn đề lớn, ngay cả khi Hứa Minh Nguyệt đòi về nhà mẹ đẻ, anh ta cũng cho rằng cô ấy chỉ đang ghen.



Anh ta chưa từng có ý gì với Trần Sương, chưa bao giờ nghĩ đến việc phản bội gia đình. Chỉ là thấy cô ta đáng thương, gặp phải thì tiện tay giúp một chút mà thôi!







Khương Tri Tri bắt mạch rất chuẩn, Hứa Minh Nguyệt thực sự có dấu hiệu sảy thai. Cô ấy đã mang thai gần năm tháng, nếu sảy thai thì rất nguy hiểm.



Sau khi vào phòng cấp cứu, bác sĩ đã tiêm thuốc giữ thai và yêu cầu cô ấy nhập viện để theo dõi.



Khương Tri Tri quan sát kỹ khuôn mặt của Hứa Minh Nguyệt: “Chị dâu, gần đây chị không chỉ mất ngủ vì đứa bé quậy phá đúng không? Có phải còn chuyện gì khác khiến chị lo lắng không?”



Hứa Minh Nguyệt tựa vào đầu giường, mắt đỏ hoe: “Tri Tri, chị cảm thấy cuộc hôn nhân của mình có lẽ không thể giữ được nữa.”



Khương Tri Tri bảo Chu Tây Dã ra ngoài đợi, rồi ngồi xuống bên giường, nắm lấy tay Hứa Minh Nguyệt: “Chị dâu, nếu chị muốn giữ đứa bé này, thì phải chăm sóc cơ thể thật tốt. Nếu không, dù có giữ được đứa bé, thì sau khi sinh, sức khỏe của chị cũng sẽ suy sụp.”



Hứa Minh Nguyệt tràn đầy u sầu: “Haiz, Tri Tri, có khi nào là do chị quá nhạy cảm không? Gần đây Tống Đông đối xử với chị rất tốt, chỉ cần về sớm là giặt giũ, nấu cơm, dỗ con, thậm chí còn lấy nước rửa chân cho chị.”





“Nhưng, chỉ cần nghĩ đến Trần Sương, chị lại thấy khó chịu.”



Khương Tri Tri vỗ nhẹ mu bàn tay cô: “Chị khó chịu là chuyện bình thường, con người ai cũng ích kỷ mà. Nhưng lần này chắc chắn Tống đại ca cũng sợ rồi, anh ấy sẽ rút kinh nghiệm.”



Hứa Minh Nguyệt nghẹn ngào: “Anh ấy đã hứa với chị là sau này sẽ không quan tâm đến chuyện nhà Trần Sương nữa. Hôm qua về muộn, nói là đơn vị bận cuối năm. Không ngờ lại là đưa con gái Trần Sương đến bệnh viện.”



“Em xem, anh ấy đã hứa không quan tâm, nhưng cuối cùng vẫn nhúng tay vào, thậm chí còn nói dối.”



Khương Tri Tri cũng thấy đau đầu, trong tình huống này không thể khuyên người ta ly hôn, hơn nữa Tống Đông thực sự là người tốt, có đôi khi lại quá tốt bụng.



Nhưng… anh ấy thực sự không nhận ra ý đồ của Trần Sương sao?



Có lẽ đây là căn bệnh chung của phần lớn đàn ông, thích cảm giác được ngưỡng mộ, được cần đến.



Tống Đông mặt mày tái nhợt, ngồi ngoài hành lang với con trai và Chu Tây Dã, lúc này anh có chút không dám gặp Hứa Minh Nguyệt.



Chu Tây Dã nhịn không được nói: “Tống đại ca, anh sao vậy? Trước đó chẳng phải đã giải quyết xong rồi sao? Đón chị dâu về rồi mà không biết trân trọng?”



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Tống Đông đầy hối hận: “Không phải, dạo gần đây Trần Sương có tìm tôi, tôi đều từ chối, bảo cô ấy nhờ người khác giúp. Hôm qua thực sự là trùng hợp, gặp đúng lúc con cô ấy bị ốm.”



“Cậu nói xem, con nít ốm đau, tôi chẳng lẽ không quan tâm? Nhưng tôi lại sợ chị dâu cậu nghĩ nhiều, nên mới nói dối là đơn vị bận.”



“Hôm nay tôi còn định mua con cá về để cả nhà ăn Tết vui vẻ. Tôi dậy rất sớm để xếp hàng bên Đông Trực Môn, tôi biết ở điểm cung tiêu gần nhà mình mỗi lần chia hàng đều rất ít. Ai ngờ, vừa mua cá về lại gặp mẹ con Trần Sương.”



“Con bé vẫn còn sốt cao, thấy tôi mua cá liền khóc đòi ăn. Cậu nói xem, tôi có thể không cho sao? Tôi không nỡ…”



“Tôi… tôi thực sự không ngờ lại trùng hợp đến mức bị các cậu bắt gặp.”



Chu Tây Dã cũng không biết nên nói gì, đứng trên lập trường của Tống Đông thì có vẻ không sai. Nhưng cảm giác của người vợ thì sao…



Khương Tri Tri an ủi Hứa Minh Nguyệt xong mới ra ngoài, Tống Đông lập tức đứng dậy, có chút căng thẳng: “Em dâu, anh có thể vào không? Tình trạng của vợ anh thế nào rồi?”



“Tạm thời không sao, bác sĩ nói phải theo dõi một đêm. Phụ nữ mang thai vốn đã nhạy cảm hơn. Anh vất vả lắm mới cưới được vợ, không thể không coi trọng cô ấy được.”



Tống Đông gật đầu liên tục: “Lần này thực sự là hiểu lầm, sau này chắc chắn sẽ không có chuyện như vậy nữa.”



Nói xong liền dẫn con trai vào phòng bệnh.



Khương Tri Tri thấy ở đây cũng không còn việc gì cần mình, liền quay sang Chu Tây Dã: “Đi thôi, chúng ta về nhà.”



Hai người không chào ai mà rời bệnh viện.



Trên đường về, Khương Tri Tri thở dài: “Tống đại ca đúng là nhớ ăn nhưng không nhớ đánh, chuyện này mà còn để xảy ra. Trẻ con ốm đau đúng là gấp thật, nhưng về nhà thì phải thành thật với vợ chứ.”



“Hôm nay mua cá mà gặp lại mẹ con cô ta, biết rõ lần trước đã giận nhau vì con cá, lần này thế nào cũng không được đưa.”



Nói xong, cô cười lạnh một tiếng: “Con bé đó, giống y hệt mẹ nó, đầy vẻ giả tạo. Anh xem, vừa mở miệng đã khiến người ta hiểu lầm.”



Cô giơ tay chọc vào vai Chu Tây Dã: “Sau này anh phải sáng suốt đấy, đừng để bị những người như thế lợi dụng.”



“Em không dễ tính như chị Minh Nguyệt đâu, em mà rơi vào tình cảnh đó thì thẳng tay bỏ con, cao chạy xa bay, để lại chỗ trống cho hai người các anh luôn.”



Chu Tây Dã đột ngột bóp phanh xe, chiếc xe dừng lại ngay lập tức.



Khương Tri Tri không kịp phản ứng, mặt đập vào lưng anh, cô xoa mũi: “Anh làm gì thế?”



Chu Tây Dã xuống xe, quay người nhìn cô, cuối cùng bất lực thở dài: “Không được nói bậy…”



Khương Tri Tri bật cười, vỗ nhẹ vào cánh tay anh: “Em cũng đưa ra điều kiện trước rồi mà, nên anh nhất định không được để ai lợi dụng.”



Khi họ về đến đại viện, đèn đường đã bật sáng.



Tết sắp đến, cả khu đã treo đầy đèn lồng đỏ, không khí tưng bừng, tràn ngập hương vị năm mới.



Vừa mở cửa sân nhỏ, họ đã nghe thấy tiếng trò chuyện rôm rả trong nhà, thỉnh thoảng còn vang lên tiếng cười.



Khương Tri Tri có chút nghi hoặc: “Nhà có khách à?”



Chẳng lẽ tin tức Phương Hoa và Chu Thừa Chí ly hôn đã lan ra, họ hàng đến để khuyên nhủ Phương Hoa?



Đợi Chu Tây Dã đỗ xe xong, hai người cùng đẩy cửa bước vào.



Nhìn thấy cảnh tượng náo nhiệt trong nhà, cả hai đều sững sờ ngay trước cửa.



Bên trong, Phương Hoa đang cùng Thương Thời Anh và vợ chồng Thương Thời Nghị gói sủi cảo.



Lý Tư Mân ngồi trước bàn trà cùng ba đứa trẻ đang bóc tỏi…


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com