Khương Tri Tri không ngờ rằng, chỉ sau một giấc ngủ, Phương Hoa và Chu Thừa Chí đã ly hôn!
Sau khi ăn sáng, thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi thăm Kim Hoài Anh, Phương Hoa mới tươi cười trở về, trên tay còn cầm theo một tràng pháo.
Khương Tri Tri vô cùng kinh ngạc: “Mẹ, sáng sớm mẹ đi đâu vậy?”
Phương Hoa đưa pháo cho Chu Tây Dã: “Mang ra cửa đốt đi, xua đuổi vận xui.”
Sau đó, bà mỉm cười nhìn Tri Tri: “Sáng nay mẹ đi ly hôn với bố con, tổ chức còn định khuyên ngăn mẹ, mẹ bảo ai khuyên mẹ thì hôm nay mẹ sẽ uống thuốc trừ sâu tự tử ngay lập tức.”
“Họ chắc chắn không dám khuyên nữa, ngày mai chỉ cần làm thêm một thủ tục nữa là xong.”
Khương Tri Tri không ngờ việc ly hôn lại dễ dàng như vậy: “Chỉ đơn giản thế thôi ạ? Bố con cũng không nói gì sao?”
Phương Hoa cười lạnh: “Ly hôn dễ như vậy là vì bố con đứng bên cạnh hò hét: ‘Làm đi! Mau làm đi! Nhất định phải ly hôn!’”
Chu Thừa Chí vốn định đến làm thủ tục ly hôn, nghĩ rằng tổ chức sẽ khuyên bảo Phương Hoa, chắc chắn bà sẽ đổi ý.
Ai ngờ, Phương Hoa lại dọa dẫm mấy người đó, khiến ông mất hết mặt mũi, tức giận đến mức một mực đòi ly hôn.
Khương Tri Tri còn tưởng chuyện này ít nhất cũng phải kéo dài cả năm trời, không ngờ lại giải quyết nhanh gọn như vậy: “Mẹ, vậy…”
Phương Hoa phẩy tay: “Con đừng lo, mẹ đang rất vui, con không biết đâu, trên đường về mẹ thấy bước chân mình nhẹ nhàng hẳn, bao năm rồi mẹ chưa từng vui vẻ như hôm nay.”
“Cuối cùng cũng không cần ngày ngày tức giận với ông ta, còn phải lo cho ông ta ăn uống, sinh hoạt.”
Khương Tri Tri khoác tay Phương Hoa, nhìn Chu Tây Dã: “Anh đi đốt pháo đi, hôm nay tâm trạng mẹ tốt, chúng ta phải ăn mừng một chút.”
Đợi Chu Tây Dã đốt pháo xong quay lại, Phương Hoa nghiêm túc bàn bạc với hai người: “Mẹ và bố con đã ly hôn rồi, mẹ chắc chắn không ở lại căn nhà này nữa. Hai đứa muốn ở lại thì cứ ở, không muốn thì theo mẹ sang nhà cậu hai.”
“Nhưng trời lạnh thế này, ở đây vẫn tiện hơn, đợi trời ấm rồi hãy chuyển đi.”
Hạt Dẻ Rang Đường
Khương Tri Tri ngạc nhiên: “Mẹ, mẹ không định dọn đi ngay hôm nay đấy chứ? Không thể đợi qua Tết rồi hãy đi à?”
Phương Hoa suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu: “Đã ly hôn rồi, mẹ ở đây không thích hợp.”
Khương Tri Tri gật đầu: “Mẹ, chỉ cần mẹ quyết định, mẹ đi đâu chúng con cũng đi theo.”
Ở tứ hợp viện cũng không sao, dù có chút bất tiện nhưng rất náo nhiệt.
Chu Tây Dã vừa định lên tiếng thì Chu Thừa Chí mặt lạnh bước vào cửa, phía sau còn có bí thư và tài xế. Ông ta không thèm nhìn ai, vung tay chỉ huy: “Dọn đồ trong thư phòng và phòng ngủ của tôi trên lầu đi.”
Hai người lập tức làm theo, nhanh chóng thu dọn đồ đạc.
Chu Thừa Chí hậm hực nhìn Phương Hoa: “Nhà này bà ở đi, tôi dọn ra ngoài.”
Phương Hoa nhíu mày: “Không cần, tôi có chỗ để ở.”
Chu Thừa Chí hừ lạnh: “Bà suốt ngày nói tôi ích kỷ, chẳng lẽ bà không ích kỷ? Bà sang nhà mẹ đẻ ở, chen chúc với họ, sau này Tây Dã và Tri Tri có con, chẳng lẽ cũng chen chúc như thế?”
“Ở lại đây, sau này con cháu làm gì cũng tiện, bà già hồ đồ này, bây giờ thì tỏ ra có khí phách đòi dọn ra ngoài, vậy sau này cháu nội tôi phải làm sao?”
Nói xong, ông ta hậm hực buông thêm một câu: “Đồ ích kỷ!”
Rồi quay vào thư phòng tiếp tục chỉ huy thu dọn đồ đạc.
Phương Hoa tức đến trừng mắt: “Ông…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Khương Tri Tri vội vàng kéo Phương Hoa lại: “Mẹ, mẹ đừng tức giận, con thấy bố nói cũng có lý, bố đã không quay về nữa thì mẹ cứ ở lại đi.”
Phương Hoa không vui: “Ở đây để cho cả đại viện cười nhạo sao?”
Khương Tri Tri nhỏ giọng khuyên nhủ: “Sức khỏe mẹ không tốt, mùa đông ở đây vẫn tốt hơn. Giờ mẹ cần giữ ấm, không được để bị cảm lạnh.”
Chu Tây Dã tán thành: “Mùa đông lạnh lắm, đợi qua Tết rồi tính, mẹ không cần để ý đến ánh mắt của người khác.”
Phương Hoa không lên tiếng. Thực ra, Chu Thừa Chí nói cũng có một phần đúng—nếu Tây Dã và Tri Tri có con, nuôi lớn trong đại viện sẽ nhận được rất nhiều phúc lợi.
Không lâu sau, Chu Thừa Chí lại vội vã bước ra ngoài, liếc nhìn Phương Hoa, giọng điệu vẫn rất gắt gỏng: “Tôi đi đây, nhà này để lại cho các người, yên tâm, sau này tôi cũng không quay về.”
Nói xong, ông ta vung tay rời đi cùng hai người kia.
Khương Tri Tri dở khóc dở cười, cảm thấy lúc này Chu Thừa Chí chẳng khác nào một đứa trẻ giận dỗi bỏ nhà đi.
Phương Hoa không nói gì nữa, cũng không nhắc lại chuyện muốn dọn đi.
Khương Tri Tri gói thêm ít thịt, lấy hai con cá đông lạnh rồi cùng Chu Tây Dã đi thăm Kim Hoài Anh.
Thời gian còn sớm, hai người trước tiên ra phố tìm Kim Hoài Anh, cùng giúp ông quét dọn đường phố.
Xong việc, Khương Tri Tri kéo Kim Hoài Anh: “Hôm nay là Tiểu Niên* đó, chúng ta đi nhà ăn ăn bữa ngon đi! Mỗi người một bát mì trộn tương, thêm một phần bánh cuộn thịt kho, được không thầy?”
Kim Hoài Anh định từ chối, nhưng Khương Tri Tri đã nhanh tay giành lấy thùng rác của ông khoác lên vai, lại cầm luôn chổi của ông: “Thầy, chỉ là một bữa cơm thôi mà! Con là học trò của thầy đó, thầy cô như cha mẹ, vậy con cũng xem như con của thầy đúng không? Ngay cả một bữa cơm mừng năm mới cũng không được mời thầy ăn sao? Hay là thầy không muốn dạy con nữa?”
Nửa lôi kéo, nửa ép buộc, cuối cùng cũng đưa được Kim Hoài Anh đi ăn cơm.
Thực ra Khương Tri Tri còn muốn mua cho Kim Hoài Anh một bộ quần áo mới, theo số đo của ông, như vậy ông sẽ không tiện từ chối.
Nhưng Chu Tây Dã ngăn lại: “Với tình cảnh của thầy Kim bây giờ, không thích hợp mặc đồ mới, trông quá nổi bật sẽ thu hút sự chú ý. Người tốt thì nhiều, nhưng kẻ có tâm địa xấu cũng không ít. Đến lúc đó, e là sẽ mang lại phiền phức không đáng có cho thầy.”
Khương Tri Tri nghĩ lại thấy cũng đúng. Dù sao thời buổi này, người tốt kẻ xấu lẫn lộn, Kim Hoài Anh càng có vẻ khổ sở thì càng an toàn.
Sau bữa cơm, trên đường trở về, Khương Tri Tri mới đưa thịt và cá cho Kim Hoài Anh.
Kim Hoài Anh do dự một lúc rồi nói: “Tấm lòng của các con, thầy xin nhận. Nhưng… các con mang cá về đi. Còn thịt, sau khi hầm chín, để trong hũ đất rồi hãy mang cho thầy.”
Khương Tri Tri lập tức hiểu ý. Nếu ông tự hầm thịt ở nhà, mùi thơm tỏa ra sẽ bị hàng xóm ngửi thấy, đó cũng có thể trở thành một rắc rối.
Chỉ cần có một kẻ có ý đồ xấu, thì thầy Kim sẽ gặp chuyện không hay.
Khương Tri Tri gật đầu ngay: “Vậy con sẽ hầm chín, dùng mỡ heo phủ lên trên, có thể bảo quản rất lâu. Đến lúc đó, thầy chỉ cần lấy ra cho vào mì là được.”
Kim Hoài Anh khẽ gật đầu: “Sau này không cần mang nữa, thầy hiểu tấm lòng của các con rồi. Hiện tại, một mình thầy có thể ăn no là đủ.”
Ông chuyển chủ đề: “Mẹ chồng con dạo này thế nào rồi? Có khá hơn không?”
Khương Tri Tri lấy đơn thuốc ra: “Sức khỏe đã tốt lên nhiều rồi ạ. Tối qua con bắt mạch, so với trước đã cải thiện đáng kể. Nhưng con cũng cảm nhận được tình trạng hư nhược trong cơ thể bà. Thầy ơi, thầy xem giúp con, vị thuốc này có thể tăng liều một chút được không?”
Đó là một vị thuốc bổ khí huyết.
Kim Hoài Anh nhìn Khương Tri Tri với vẻ ngạc nhiên, rồi hài lòng gật đầu: “Được. Con tiến bộ rất nhiều, có thể điều chỉnh phương thuốc linh hoạt theo sự thay đổi của bệnh nhân, rất tốt.”
Sau đó, ông thật lòng khen ngợi: “Thầy cũng có phơi một số thảo dược, con xem thử có dùng được không. Nhưng có vài loại bị mốc, con phải đặc biệt chú ý.”
Khương Tri Tri ngạc nhiên: “Vậy trước đây, thuốc bắc mà thầy kê cho Chu Tiểu Xuyên, có nhiều vị cũng bị mốc, sao lại không có vấn đề gì ạ?”
Thuốc của Chu Tiểu Xuyên là do Kim Hoài Anh trực tiếp kê đơn, còn thuốc của Phương Hoa là đơn thuốc được đưa cho nhà thuốc bệnh viện để bốc.