Về đến nhà, Khương Tri Tri sắc thuốc Đông y rồi bắt đầu châm cứu cho Phương Hoa.
Lần này phức tạp hơn, cô thực hiện châm cứu trên đầu.
Khương Tri Tri có đủ tự tin để làm vậy vì hai ngày trước, khi học tập, Kim Hoài Anh đã đích thân làm người mẫu cho cô thử nghiệm trên chính đầu mình.
Ông còn khen cô gan dạ nhưng tỉ mỉ, kỹ thuật châm kim rất ổn định, xác định huyệt đạo chính xác.
Đây chính là thiên phú.
Chu Tây Dã ngồi trên ghế sô pha, nhìn Khương Tri Tri với gương mặt nghiêm túc đang châm cứu trên đỉnh đầu Phương Hoa, còn nhẹ nhàng xoay kim bạc.
Anh vô thức siết c.h.ặ.t t.a.y vịn ghế, gân xanh trên mu bàn tay cũng nổi lên nhưng không dám lên tiếng làm phiền.
Trong lòng anh đầy kinh ngạc. Mới chỉ hai mươi ngày không gặp, vậy mà Khương Tri Tri đã dám châm cứu trên đầu người rồi sao?
Trước đây, cô chỉ dám châm trên tay chân, còn phải tránh các huyệt quan trọng.
Cuối cùng, nhìn thấy trên đỉnh đầu Phương Hoa cắm đầy kim bạc mà bà vẫn bình tĩnh trò chuyện với Khương Tri Tri, trái tim treo lơ lửng của anh mới dần hạ xuống.
Khương Tri Tri xoay kim lần cuối, mỉm cười nhìn Phương Hoa:
“Mẹ, có thấy dễ chịu hơn chút nào không? Một lát nữa sẽ còn thoải mái hơn. Phương pháp này giúp tai thính, mắt sáng, đầu óc cực kỳ minh mẫn.”
Nói xong, cô quay sang nhìn Chu Tây Dã:
“Tối nay, em cũng thử cho anh nhé. Bây giờ em lợi hại lắm rồi!”
Chu Tây Dã nhìn vẻ mặt có chút kiêu ngạo của cô, mỉm cười gật đầu:
“Nhìn ra rồi, em tiến bộ rất nhanh.”
Khương Tri Tri lại thở dài:
“Thầy Kim vẫn thấy tiến độ của em còn chậm. Em phải cố gắng hơn nữa. Ngày mai thi xong là được nghỉ rồi, qua Tết là vào đại học luôn.”
“Kỳ thi lần này rất quan trọng, quyết định có đỗ đại học hay không. Anh nói xem, Tôn Hiểu Nguyệt có thể thi đỗ không?”
Chu Tây Dã không hiểu sao cô lại đột nhiên nhắc đến Tôn Hiểu Nguyệt nhưng vẫn thành thật đáp:
“Không rõ, nhưng nếu dựa vào năng lực của cô ta thì chắc chắn không thể.”
Khương Tri Tri gật đầu mạnh mẽ:
“Đúng! Em không muốn học chung với cô ta đâu. Bố mẹ em đã chuyển về rồi, dạo này ngày nào đi học về em cũng đụng mặt cô ta.”
May là, gần đây Tôn Hiểu Nguyệt rất yên phận, không gây sự với cô.
Phương Hoa cũng không nhịn được mà lên tiếng:
“Họ ở tận trong cùng. Ban đầu mẹ định sang xem thử, nhưng sau lại nghĩ, đợi con về rồi chúng ta cùng đi.”
Trên đầu Phương Hoa đang cắm kim nên khi nói chuyện cũng không dám cử động quá mạnh.
Chu Tây Dã gật đầu:
“Được, đợi Tri Tri thi xong, chúng ta đi thăm họ.”
Đang trò chuyện thì Chu Tiểu Xuyên như vừa mới nghe thấy giọng của Chu Tây Dã, liền từ trên lầu bước xuống, khách sáo chào hỏi:
“Anh, anh về rồi…”
Chu Tây Dã liếc nhìn cậu một cái, gật đầu nhưng không nói gì.
Chu Tiểu Xuyên đứng yên một lúc, rồi tiếp tục lên tiếng:
“Anh, ngày mai em sẽ đi Tân Tỉnh. Chiều nay em đã đến văn phòng của bố lấy thư giới thiệu.”
Chu Tây Dã có chút bất ngờ:
“Ngày mai đi? Em đến đâu của Tân Tỉnh?”
Chu Tiểu Xuyên mím môi:
“Y Châu.”
Chu Tây Dã nhíu mày, ngón tay gõ nhịp không theo quy luật trên tay vịn ghế sô pha, sau đó nhìn chằm chằm Chu Tiểu Xuyên:
“Em có biết từ đây đến Tân Tỉnh mất bao lâu không? Từ tỉnh lị đến Y Châu còn bao xa nữa không?”
“Còn nữa, mùa đông, núi Tam Đài bị phong tỏa hoàn toàn, tuyết lớn chặn đường, em định đi đâu?”
Chu Tiểu Xuyên rõ ràng không biết điều này, cậu ta nhìn Chu Tây Dã:
“Chỉ cần có xe, chắc chắn sẽ đến được.”
Chu Tây Dã lạnh mặt:
“Tuyết lớn phong tỏa đường! Em có biết điều đó có nghĩa là gì không? Làm sao có xe nào có thể đi qua? Rốt cuộc em định đi đâu?”
Chu Tiểu Xuyên không dám nhìn thẳng vào mắt Chu Tây Dã, trong lòng hoảng loạn đến mức không biết phải nói gì:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Anh… là bố đồng ý rồi, em chỉ đi sớm một chút thôi…”
Chu Tây Dã nhìn cậu với ánh mắt nghiêm nghị:
“Tuyết lớn phong tỏa đường, em đi đâu? Em hoàn toàn không hiểu gì sao?”
Chu Tiểu Xuyên im lặng một lúc lâu, rồi nhỏ giọng lẩm bẩm:
“Em tìm bố xin giấy giới thiệu, bố cũng không nói gì mà…”
Chu Tây Dã giơ tay:
“Đưa giấy giới thiệu đây, anh đi tìm bố ngay bây giờ.”
Chu Tiểu Xuyên sững sờ, không ngờ chỉ thuận miệng nói mà Chu Tây Dã lại kiên quyết ngăn cản:
“Giấy đã làm rồi, bố nói sẽ tìm người sắp xếp cho em…”
Chu Tây Dã vẫn giơ tay, ánh mắt dán chặt vào cậu:
“Đưa đây.”
Chu Tiểu Xuyên không còn cách nào khác, đành phải lên lầu lấy giấy giới thiệu.
Khương Tri Tri có chút ngạc nhiên trước phản ứng của Chu Tây Dã, nhìn Phương Hoa có vẻ như muốn nói rất nhiều, cô vội vàng rút kim bạc, vừa thu dọn vừa nghe Phương Hoa nôn nóng hỏi Chu Tây Dã:
“Sao lại thế?”
Chu Tây Dã khẽ cười, trấn an bà:
“Không sao, chỉ là vấn đề khí hậu bên đó. Đến mùa đông, thời tiết cực kỳ khắc nghiệt, Tiểu Xuyên qua đó lúc này, e rằng không thể ổn định được.”
Phương Hoa nhíu mày:
“Nhưng… chỉ cần có nơi tiếp nhận thì không phải vẫn ổn sao? Nó sẽ ăn ở và học tập cùng với những người khác mà.”
Chu Tây Dã lắc đầu:
“Không đơn giản như vậy, tình hình bên đó rất đặc biệt. Con đi gặp bố một chuyến, tối nay đừng nấu cơm, lát nữa con về, cả nhà mình đi ăn ở nhà ăn.”
Anh biết chắc mình không thể về kịp để nấu ăn, cũng không muốn Khương Tri Tri vì thế mà tốn thời gian học tập, lại càng không nỡ để Phương Hoa đang bệnh phải vào bếp.
Khương Tri Tri lập tức gật đầu:
“Được, anh cứ lo việc của mình, em và mẹ ở nhà đợi anh.”
Sau khi Chu Tây Dã rời đi, Phương Hoa vẫn chưa thể hiểu được:
“Nếu bây giờ không thích hợp để đi, chẳng lẽ Chu Thừa Chí không biết? Ông ấy không định hại Tiểu Xuyên đấy chứ?”
Khương Tri Tri lập tức ngắt lời:
“Mẹ, mẹ đừng suy nghĩ lung tung, con thấy không đến mức hại Tiểu Xuyên đâu. Có lẽ là dạo này bố bận quá, không có thời gian cân nhắc.”
Cô đoán rằng Chu Thừa Chí chẳng hề để ý đến vấn đề này, chỉ muốn chiều theo ý Chu Tiểu Xuyên để Phương Hoa không tức giận, như vậy bà sẽ không đề cập đến chuyện ly hôn nữa.
Chu Thừa Chí khá bất ngờ khi con trai đột nhiên xuất hiện trong văn phòng, ông nhìn ra ngoài rồi hạ giọng hỏi:
“Mẹ con bảo con đến à?”
Hạt Dẻ Rang Đường
Chu Tây Dã không vòng vo:
“Mẹ con muốn ly hôn với bố, bố biết lý do chứ?”
Nhắc đến chuyện này, Chu Thừa Chí lập tức nổi giận, đập bàn, nhưng lại sợ người ngoài nghe thấy nên đè thấp giọng:
“Lý do gì? Chỉ là chuyện nhỏ nhặt, mẹ con cứ cố chấp không buông, bố cũng đã nhận sai rồi.”
“Cứ nhất quyết đòi ly hôn, bố thấy bà ấy đúng là sung sướng quen rồi!”
Chu Tây Dã im lặng nhìn ông nói xong, rồi chậm rãi mở miệng:
“Sung sướng? Ý bố là có cơm ăn có chỗ ngủ à?”
Chu Thừa Chí trừng mắt nhìn anh:
“Ý con là gì? Con cũng cho rằng mẹ con nên ly hôn với bố sao? Lương tháng của bố, khẩu phần ăn của bố, đều đưa hết cho mẹ con quản. Việc nhà cũng do mẹ con quyết định. Còn muốn gì nữa? Con xem nhà nào không sống như vậy?”
“Già rồi mà còn bày đặt kiểu cách, chỉ vì chuyện nhỏ mà đòi ly hôn. Con đừng hùa theo mẹ con làm loạn!”
“Bao nhiêu tuổi rồi còn đòi ly hôn, không sợ mất mặt sao?”
Càng nói càng cảm thấy bản thân cũng thật ấm ức:
“Chẳng qua là cho nhà Lý Hoa Lâm đến thôi, sau này không để họ tới nữa là được chứ gì? Suốt ngày đòi ly hôn, nếu bà ấy còn làm loạn nữa, bố thật sự ly hôn đấy!”
Chu Tây Dã nhìn ông một cái:
“Thật sự ly hôn? Bố dám không?”
Chu Thừa Chí bị kích động, đập bàn mạnh hơn, chẳng còn sợ người khác nghe thấy nữa: