Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức

Chương 3







Nhìn hai vợ chồng kia có vẻ như đã làm lành, Đổng Kiến cũng hơi ngạc nhiên, nhưng anh ta không phải người thích hóng chuyện người khác nên chỉ nói với Trần Tùng và Mã Quyên:



“Tôi còn chút việc, đi trước đây.”



Đổng Kiến vừa đi, Trần Tùng liền mất kiên nhẫn, trừng mắt nhìn Mã Quyên:



“Cô làm ăn kiểu gì vậy? Còn hứa chắc như đinh đóng cột là Bạch Nguyệt Quý sẽ bị bôi tro trát trấu, thân bại danh liệt cơ mà?!”



Mã Quyên cũng đầy khó hiểu:



“Chuyện hôm nay ngoài dự đoán của tôi thật mà! Tôi còn tưởng cô ta sẽ lên núi phá cái nghiệt chủng trong bụng kia chứ!”



Cô ta vốn đã gió thổi bên tai, dụ dỗ cô bạn “không có đầu óc” Bạch Nguyệt Quý lên núi, bảo rằng nên ra chỗ vắng để ngẫm nghĩ lại xem có nên tiếp tục yêu Đặng Tường Kiệt không.



Nói xong lại cố tình liếc nhìn bụng cô, thở dài tiếc nuối, bảo rằng nếu không có đứa bé thì tốt biết bao…



Chính vì câu ấy, Bạch Nguyệt Quý mới đồng ý gả cho gã nhà quê Chu Dã chỉ để chọc tức Đặng Tường Kiệt, muốn hắn hối hận!



Chuyện lớn như vậy mà còn nghe lời, vậy việc khiến cô ta phá thai rồi mang tiếng cả đời chẳng phải là chuyện dễ như trở bàn tay sao?



Thế nên cô ta mới liên hệ với Chu Dã, bảo anh ta đi trước ngăn lại, còn mình thì dẫn người đến “giải quyết hậu quả”…



Mọi thứ tính toán đâu vào đó rồi, chỉ không ngờ hai người kia lại bình an vô sự mà xuống núi!



“Còn nữa, chẳng phải cô nói sau khi kết hôn với gã lưu manh kia thì cô ta sống khổ như địa ngục hay sao? Tôi thấy hai người họ thân thiết lắm đấy, lúc xuống núi còn nắm tay dìu nhau!”



Trần Tùng nói xong, vẻ mặt ghen tức không giấu nổi.



Mã Quyên liếc anh ta một cái, ánh mắt đầy khinh thường.



Hồi đó cô ta và Bạch Nguyệt Quý cùng được đưa xuống thôn, Bạch Nguyệt Quý với nhan sắc nổi bật đã nhanh chóng trở thành “bông hoa” của khu thanh niên tri thức.



Trần Tùng từng tỏ tình nhưng bị cô thẳng thừng mắng cho:



“Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga! Không soi gương xem cái bộ dạng của mình đi!”

Từ đó, Trần Tùng hằn học với cô.



“Cô ta nhìn người kiểu gì không biết! Bao nhiêu người không thân lại đi thân với một đứa như cô, chồng thì chọn tên nhà quê quê mùa kia làm báu vật, trong khi người như tôi mới là thanh niên ưu tú thì lại chẳng coi ra gì!”



Mã Quyên: “…” Thật muốn chửi người cho hả giận.



Trần Tùng bực dọc:



“Lần sau kiếm thông tin nào hữu ích một chút!”

Nói xong quay lưng bỏ đi, để lại một mình Mã Quyên đứng đó.



Cô ta nghĩ đến chuyện hôm nay bày mưu tính kế chẳng được tích sự gì, ngược lại còn bị tên Chu Dã đó để ý — đúng là thiệt đơn thiệt kép.



Xem ra tạm thời không nên đến tìm Bạch Nguyệt Quý nữa, đợi một thời gian rồi hẵng tính tiếp xem rốt cuộc Bạch Nguyệt Quý có chuyện gì!



Còn Bạch Nguyệt Quý và Chu Dã đã về đến nhà.



Nói là “nhà” nhưng thực ra chỉ là một căn nhà đất được quây quanh bằng hàng rào tre đơn sơ.



Hai phòng đơn, một phòng hướng đông, một phòng hướng tây. Ngoài phòng phía tây còn có một gian nhỏ làm bếp, vô cùng giản dị, chỉ có một cái bếp lò, một cái nồi, vài chiếc thìa, bát, chậu và nồi niêu xoong chảo.



Chỉ nhìn qua một lượt là đã nắm được toàn bộ cái bếp nghèo nàn ấy.



Vừa về đến nơi, Chu Dã lập tức chạy đến lu nước múc nước uống, mồ hôi ướt đẫm lưng, chạy cả quãng đường lên núi, mùa đông lạnh cắt mà vẫn đổ đầy mồ hôi lạnh!



Toàn là mồ hôi lạnh! Bị dọa cho c.h.ế.t khiếp!



Nhưng anh cũng chẳng để ý đến việc lau mồ hôi, quay sang nói với Bạch Nguyệt Quý:



“Vợ à, em vào trong nghỉ trước đi. Anh đun nước nấu mì, ăn xong trưa nay rồi anh làm thịt con gà luôn, đảm bảo trước khi đi ngủ tối nay em có món gà tẩm bổ!”



Bạch Nguyệt Quý vốn là người sống khá “phật hệ” — không tranh, không giành, nhưng học lực vẫn xuất sắc, ra trường lương cao, không cần phải cố gắng gì cũng rực rỡ hơn người.



Cô có chút lo lắng rằng bố mẹ sẽ không chịu nổi việc cô biến mất, nhưng cô là kiểu “đến đâu thì sống đến đó”, nên suốt quãng đường về, cô đã quyết tâm thử thích nghi với cuộc sống ở đây.



Vào trong phòng, cô bắt đầu quan sát.



Trong phòng có một cái giường đất, ngoài ra là vài cái tủ quần áo, tủ đựng đồ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -



Cô biết lúc Chu Dã bị anh trai chị dâu “phân nhà” thì chẳng có gì cả — gọi là “phân”, thực chất là đuổi anh ra khỏi nhà.



Căn nhà đất này cùng với toàn bộ vật dụng trong nhà đều là một tay Chu Dã tự dựng nên.



Hạt Dẻ Rang Đường

Thoạt nhìn thì thấy chẳng có gì giá trị, nhưng Bạch Nguyệt Quý không nghĩ vậy.



Bởi vì ở thời kỳ thiếu thốn như thế này, có một nơi che mưa chắn gió, yên ổn sống qua ngày đã là điều vô cùng quý giá.



Nhất là những thứ như chăn gối, nồi niêu bát đũa trong bếp, tủ quần áo… đều là đồ mới toanh.



Là sau khi cưới cô, Chu Dã mang về từng chút một.



Trước đây lúc còn sống một mình, Chu Dã vốn chẳng để tâm chuyện trong nhà, chỉ cần có chỗ ngủ là đủ.



Chỉ đến khi cô dọn đến, dù khi ấy lòng cô vẫn không hướng về nơi này, Chu Dã mới thật sự biến nơi này thành “nhà”.



Nghĩ tới đây, đúng lúc ấy Chu Dã cũng bước vào…



Người đàn ông này nhìn qua chắc phải cao tầm 1m83, đầu đinh gọn gàng, sạch sẽ, khí chất thì có phần bất cần đời, hơi ngông ngông, trên mặt luôn nở nụ cười ra vẻ lưu manh, nếu thêm chút kiêu căng nữa thì đúng là kiểu bất cần đời.



Có thể người khác sẽ không thích kiểu đàn ông này, nhưng Bạch Nguyệt Quý cô từ nhỏ sống theo khuôn mẫu, quy củ nề nếp, lại có một chút nổi loạn trong lòng, và cô rất thích kiểu này.



Không chỉ khuôn mặt đẹp trai, dáng người anh cũng cực chuẩn, vai rộng eo thon, tỉ lệ hoàn hảo. Đúng chuẩn hình mẫu lý tưởng của cô, không sai một ly!



Mà Chu Dã không hề biết mình đang được vợ đánh giá một cách “chăm chú”, đã mở tủ lấy đồ:



“Vợ ơi, anh có mang về cho em một túi bánh đào và một hũ bột mạch nha đấy.”



Anh lấy ra mấy món rồi chỉ vào hũ trứng bên cạnh tủ:



“Trong đó còn ba cân trứng nữa, hôm nay anh cũng mang về đấy, vợ muốn ăn thì cứ lấy ra nấu.”



Bạch Nguyệt Quý nhìn anh:



“Đang đói đây, anh pha cho em một cốc đi.”



Chu Dã không nói hai lời, liền đi rót nước nóng, pha cho cô một ly bột mạch nha thơm lừng, lại đưa cả túi bánh đào đến trước mặt cô:



“Vợ à, mau ăn chút đi, lót dạ đã. Nước sôi rồi anh sẽ nấu mì trứng cho em!”



Bạch Nguyệt Quý ngẩng lên nhìn vào đôi mắt phượng sắc sảo của anh, nhướng mày:



“Cuộc sống của mình giờ cũng khá quá nhỉ? Bột mạch nha, bánh đào, rồi còn mì trứng, gà nguyên con nữa. Vài hôm nữa mới được chia lương thực, em nhớ công điểm nhà mình không cao, cùng lắm cũng chỉ chia được mấy chục cân? Mà giờ ăn uống thế này, tiền trong nhà còn đủ không đấy?”



“Đủ mà, đủ mà! Em đừng lo, lần trước anh đào được củ nhân sâm ngàn năm trong núi, bán được hơn trăm đồng đó, chúng ta không thiếu tiền đâu!” Chu Dã cười tít mắt.



Vợ anh bắt đầu quan tâm đến chuyện chi tiêu trong nhà, nghĩa là… thật sự muốn sống cùng anh rồi? Chỉ nghĩ thôi cũng khiến lòng anh sướng phát điên.



Bạch Nguyệt Quý liếc anh:



“Anh nói là lần trước, mà lần trước đó cũng mấy tháng rồi còn gì.” (trong bụng thầm nhủ: nhân sâm ngàn năm cái đầu anh, ba hoa!)



Chu Dã lúng túng ho khan:



“Vợ à, thật đấy, em cứ yên tâm. Anh thề sẽ không để em và con phải chịu đói.”



(Những chuyện kia tuyệt đối không thể để vợ biết, lỡ cô mà đi tố giác thì toi!)



Bạch Nguyệt Quý nhìn anh chằm chằm:



“Em sống với anh ba tháng rồi, biết anh có đường đi riêng. Em cũng không định truy hỏi mấy chuyện đó. Nhưng mà… lúc anh ra ngoài ban đêm, phải nghĩ đến em và con.”



Một câu nói khiến tim Chu Dã như sắp nổ tung, nhìn cô, vừa hồi hộp vừa chờ mong:



“Vợ… ý em là… em thật sự muốn sống với anh à?”



“Em có con của anh rồi, anh thấy sao?”



Bạch Nguyệt Quý vừa uống một ngụm bột mạch nha thơm nức, vừa mềm giọng nhìn anh:



“Trước đây em hơi nông nổi, nhưng hôm nay lúc lên núi, em đã nghĩ rất nhiều. Em thấy điều quan trọng nhất là sống yên ổn, sống tốt những ngày tháng sau này với anh, còn những chuyện khác… bỏ qua hết đi.”



“Được được được! Bỏ qua hết! Bỏ hết!” Chu Dã xúc động đến mức không nói nên lời, ôm chầm lấy cô vào lòng.



Anh Chu Dã cuối cùng cũng đợi được đến ngày trời quang mây tạnh — vợ anh đã thật sự hồi tâm chuyển ý rồi!


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com