Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức

Chương 25



 

Thấy vẻ mặt bị đả kích của Đặng Tường Kiệt, trong lòng Mã Quyên càng không nỡ.

 

“Đầu năm nay, nghe thư nhà gửi lên nói chú Bạch đã bắt đầu nhờ vả các mối quan hệ, muốn đón Nguyệt Quý về.”

 

Mã Quyên tuy đau lòng nhưng vẫn phải nói ra, “Nhưng Nguyệt Quý sống c.h.ế.t không chịu cưới cái thằng mặt rỗ ấy về làm chồng, mà anh lại không chịu cưới cô ấy, nên cô ấy mới tùy tiện gả đại cho một người trong thôn.”

 

Lời nói thì nhẹ nhàng dịu dàng, nhưng ý tứ lại rất rõ ràng, chính là nói Bạch Nguyệt Quý vì không muốn về nhà lấy chồng, nên chẳng màng gả cho ai cũng được!

 

Nói khó nghe một chút, tức là ai cũng được, không nhất thiết phải là Đặng Tường Kiệt!

 

Đặng Tường Kiệt đau lòng đến mức không thở nổi.

 

Thật ra anh ta biết nhà họ Bạch muốn Bạch Nguyệt Quý lấy chồng về ở rể, nhưng từ xưa đến nay, có ai làm rể ở rể mà không bị coi thường? Anh ta là thanh niên ưu tú, đương nhiên không muốn làm rể ở nhà vợ, nên mới cứ kéo dài chuyện này.

 

Nhưng nói anh ta không thích Bạch Nguyệt Quý thì không thể nào, một cô gái xinh đẹp như vậy, ở cái vùng này không có ai đẹp bằng cô, đừng nói vùng này, ngay cả trong những người anh ta từng gặp, cũng chưa có ai vượt qua được vẻ đẹp của Bạch Nguyệt Quý.

 

Trong mắt cô, trong lòng cô, trong lời nói của cô đều là anh ta, cô ngưỡng mộ, yêu thích anh ta một cách rõ ràng, nhiệt tình và mạnh mẽ.

 

Tim anh ta đâu phải sắt đá, sao có thể không động lòng?

 

Vậy mà bây giờ lại bảo anh ta, thật ra tất cả những gì Bạch Nguyệt Quý dành cho anh ta đều là giả?

 

Phải nói rằng, Đặng Tường Kiệt đã bị tổn thương nặng nề, ôm n.g.ự.c lảo đảo bước đi, trông như một kẻ thất tình, khiến Mã Quyên vừa đau lòng vừa ghen đến nghiến răng.

 

Dù sao thì Bạch Nguyệt Quý cũng từng qua lại với anh ta, trong lòng anh ta vẫn có chút tình cảm. Nếu không phải biết sự thật rằng Bạch Nguyệt Quý không nhất thiết phải là mình, sao anh ta lại đau lòng đến thế?

 

Nhưng lúc này lại là cơ hội để cô thể hiện, cô vội vàng chạy tới đỡ lấy Đặng Tường Kiệt: “Tường Kiệt, anh đừng như vậy, anh như thế này khiến em đau lòng lắm.”

 

Thế nhưng Đặng Tường Kiệt không để ý đến cô ta, đi một lúc mới chợt bừng tỉnh, rút tay khỏi vòng tay cô ta rồi tự mình bước đi.

 

Bỏ lại Mã Quyên một mình đứng đó với gương mặt bị tổn thương.

 

Cô ta đã nhìn ra rồi, Đặng Tường Kiệt sớm đã động lòng với Bạch Nguyệt Quý, chỉ là trước đây chính cô không biết. Giờ thấy Bạch Nguyệt Quý lấy người khác làm chồng rồi, anh ta mới nhận ra lòng mình!

 

Hạt Dẻ Rang Đường

Nhưng cô ta vất vả lắm mới khiến cho Bạch Nguyệt Quý rơi vào vũng lầy, sao có thể để Bạch Nguyệt Quý ngoi lên lại được chứ? Nhất định phải nghĩ cách khiến Bạch Nguyệt Quý không thể ngóc đầu dậy!

 

Hai người họ vừa rời đi, Lý Thái Sơn và Vương Nhị Anh mới từ sau tảng đá lớn bước ra.

 

Lý Thái Sơn nhìn theo bóng lưng Mã Quyên và Đặng Tường Kiệt mà hừ lạnh một tiếng: “Mã trí thức nhận khoai lang và khoai tây của cậu, còn theo cậu đi xem phim, kết quả vẫn không chịu qua lại với cậu, tôi đã bảo là có nguyên nhân mà. Giờ thì rõ rồi ha, Nhị Anh, cái mũ trên đầu cậu xanh lè rồi đó!”

 

Mặt Vương Nhị Anh sầm lại. Anh ta không chỉ mời Mã Quyên đi xem phim, còn đưa cô ta đi ăn nhà hàng. Con nhỏ đó ăn khỏe kinh khủng, chẳng hề khách sáo với anh ta tí nào. Anh ta vất vả đổi được phiếu thịt, phiếu lương thực hết mười đồng mới đưa cô ta vào quán ăn quốc doanh, cô ta ăn một tô hoành thánh, một tô sủi cảo, còn thêm ba cái bánh bao thịt bột mì trắng. Xem xong phim, nói chung tốn không ít tiền và phiếu.

 

Kết quả là trên đường về, ngay cả nắm tay cô ta cũng không cho!

 

Anh ta không chịu, cô ta còn bảo là chưa nghĩ thông, khi nào nghĩ xong sẽ nói!

 

Hôm nay anh ta và Lý Thái Sơn không phải tình cờ gặp cảnh này đâu, đã rình hai ba ngày rồi, rốt cuộc cũng bắt quả tang được, hóa ra người cô ta thích là cái thằng Đặng Tường Kiệt khốn kiếp kia!

 

Vừa rồi còn chủ động qua đỡ lấy Đặng Tường Kiệt, vẻ mặt đầy lo lắng và dịu dàng!

 

Anh ta lạnh giọng: “Đi, tìm Chu Dã!”

 

“Tìm Anh Dã làm gì?” Lý Thái Sơn khó hiểu.

 

“Cậu không nghe thấy à? Đặng Tường Kiệt bảo Mã Quyên đi tìm Bạch trí thức để hẹn hò lén lút đó!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Lý Thái Sơn thấy cũng có lý: “Anh Dã chắc chắn chưa biết đâu, đi đi, phải nói cho Anh Dã một tiếng.”

 

Cả hai liền cùng đi tìm, nhưng Chu Dã lại không có ở nhà.

 

Chuyện này khiến cả Lý Thái Sơn và Vương Nhị Anh đều bất ngờ.

 

Lý Thái Sơn phản ứng lại, nói: “Bạch trí thức đúng là thật lòng muốn sống với Anh Dã rồi, đến cả Đặng Tường Kiệt tìm cũng chẳng thèm quan tâm!”

 

Ban đầu họ còn tưởng là do Chu Dã có nhà nên Bạch Nguyệt Quý không tiện ra ngoài gặp riêng Đặng Tường Kiệt. Ai ngờ Chu Dã không có ở nhà, mà Bạch Nguyệt Quý cũng không ra ngoài.

 

Vương Nhị Anh cũng hơi bất ngờ. Phải biết rằng trước kia Bạch Nguyệt Quý mê mẩn Đặng Tường Kiệt đến mức cả đội sản xuất Ngưu Mông ai cũng biết, giờ thật sự là cắt đứt rồi?

 

“Chắc chắn là cắt đứt rồi, không thì đã chạy đi ngay rồi.” Lý Thái Sơn nói.

 

Vương Nhị Anh không nói gì. Mới nãy Bạch Nguyệt Quý ra nói Chu Dã không có ở nhà, không giống kiểu kiếm cớ để khỏi ra ngoài. Cái này không bới móc được.

 

“Phải nói là dạy vợ thế nào, thì cậu phải học hỏi Anh Dã. Cậu tiêu tiền như nước, kết quả chẳng được gì, nhìn Anh Dã kìa, Bạch trí thức giờ đã chịu an phận sống với ảnh rồi.” Lý Thái Sơn nói.

 

Anh ta có chút ghen tị.

 

Anh ta cảm thấy Chu Dã đúng là có bản lĩnh thật sự, uống rượu mạnh nhất, đánh nhau dữ nhất, cưới được người đẹp nhất, đúng là tấm gương sáng cho thế hệ thanh niên bọn họ.

 

Vương Nhị Anh thì không phục, “So sao được? Bạch trí thức bụng to do anh Dã làm ra rồi, tất nhiên cô ta phải yên phận sống với anh Dã thôi!”

 

“Thô tục.” Lý Thái Sơn khinh thường, “Câu này mà để Anh Dã nghe thấy, xem ảnh có xử cậu không.”

 

Vương Nhị Anh cũng chỉ vì Chu Dã không có ở đây nên mới dám nói vậy, nếu Chu Dã mà có mặt, dù cho anh ta mượn được vài cái lá gan của báo cũng không dám nói.

 

Buổi chiều Chu Dã về nhà, hôm nay thu hoạch không nhiều, anh và Lý Phong Thu mỗi người chỉ xách được một con gà rừng, hết rồi.

 

Nhưng dù sao có còn hơn không, dù gì cũng là món mặn, có thể nấu bồi bổ cho vợ anh ăn.

 

“Anh Dã!” Vương Nhị Anh đã chờ anh từ lâu, còn Lý Thái Sơn thì về từ sớm rồi, dù sao người bị cắm sừng cũng đâu phải anh ta.

 

“Có chuyện gì?” Chu Dã hỏi.

 

Vương Nhị Anh kéo anh qua một bên, Chu Dã cau mày không kiên nhẫn: “Tôi còn phải về nhà, có gì thì nói nhanh!”

 

“Anh Dã, hôm nay tôi với Thái Sơn thấy thằng nhãi Đặng Tường Kiệt không đàng hoàng, nhân lúc anh không có ở nhà liền đến tìm chị dâu!” Vương Nhị Anh không vòng vo, nói thẳng ra luôn.

 

Vừa dứt lời, ánh mắt Chu Dã lập tức trở nên nguy hiểm, nhìn chằm chằm Vương Nhị Anh: “Cậu không gạt tôi chứ?”

 

“Tôi nào dám gạt anh, tôi với Lý Thái Sơn đều tận mắt thấy, không tin anh đi hỏi Thái Sơn.” Vương Nhị Anh run lên một cái, vội vàng nói.

 

Chu Dã liền quay người đi tìm Lý Thái Sơn. So với Vương Nhị Anh, anh tin Lý Thái Sơn hơn.

 

“Anh Dã Anh Dã, anh đừng gấp, cái tên giả nhân giả nghĩa đó tuy có đến tìm chị dâu, nhưng chị dâu không thèm để ý đến hắn, cũng không ra ngoài gặp đâu!” Vương Nhị Anh đuổi theo phía sau nói với.

 

Chu Dã không buồn để ý tới anh ta, tới nơi thì gọi Lý Thái Sơn ra hỏi chuyện.

 

Lý Thái Sơn kể lại đầu đuôi sự việc một lượt, sắc mặt Chu Dã lập tức chuyển từ âm sang dương, sau đó đá cho Vương Nhị Anh một phát, Vương Nhị Anh đau đến kêu lên một tiếng, nhưng vẫn không quên nói: “Tôi không chỉ vì mình, cũng là vì anh đấy Anh Dã. Lần này chúng tôi gặp được, còn không biết bao nhiêu lần chúng tôi không gặp. Nhìn cái bộ dạng đó chắc chắn không phải lần đầu hắn làm vậy đâu. Chuyện này không thể bỏ qua được!”

 

“Không thể bỏ qua thật.” Chu Dã lạnh giọng nói.

 

Đặng Tường Kiệt dám đào góc tường của anh, làm sao anh có thể để yên cho anh ta được? Anh đã muốn xử lý Đặng Tường Kiệt từ lâu rồi!


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com