Sau khi hấp xong bánh bao, mợ liền đem đậu đã ngâm từ hôm trước ra sân sau để xay.
Hồi trước chưa có cối đá nhỏ này, là lúc Bạch Nguyệt Quý đang mang thai Tiểu Bác và Tiểu Viên, Chu Dã đã mua về cho vợ dùng. Khi đó Bạch Nguyệt Quý rất thích uống sữa đậu nành, không phân biệt đậu đen hay đậu vàng. Trong đội sản xuất có cối đá lớn, nhưng phải ra ngoài xếp hàng, lại lạnh, nên cuối cùng Chu Dã trực tiếp đi mua một chiếc cối đá nhỏ về.
Bây giờ dùng cái gì cũng tiện, Bạch Nguyệt Quý thường tự mình xay đậu, còn cả hạt dẻ nữa, đem xay làm bánh hạt dẻ, ngon tuyệt.
Hạt Dẻ Rang Đường
Lần này mợ ngâm nhiều đậu là vì còn định làm đậu phụ, nhưng làm đậu phụ phải qua nhiều công đoạn khác nữa, trước hết là nấu sữa đậu.
Sáng nay không chỉ có bánh bao, mà còn có sữa đậu nành. Cả nhà đều thích uống ngọt, chỉ có mỗi Bạch Nguyệt Quý là khẩu vị đặc biệt, cô thích uống nguyên chất không đường.
Chính là loại không bỏ gì cả, cô vẫn thấy thơm ngon, uống cực kỳ hài lòng.
Mợ biết khẩu vị của cô, nên khi nấu xong thì múc riêng cho cô một bát không đường, phần còn lại mới cho thêm đường.
“Cho nhiều muỗng thế? Cho hai muỗng là đủ tăng vị rồi.” Cậu Cố nhìn thấy, nói.
Mợ đáp: “Hai muỗng thì chẳng ra gì, sáu muỗng mới vừa.”
Lúc mới sang đây bà cũng cho ít, nhưng cháu ngoại nói không đủ ngọt, bọn trẻ con thích uống ngọt một chút. Bây giờ bà đã quen rồi.
Cậu Cố liếc nhìn vợ, thầm nghĩ: bà lão này càng sống càng tiêu hoang, chẳng biết tiết kiệm nữa.
Nhưng vừa uống một ngụm sữa đậu, vừa ăn bánh bao, ông liền quên hết mọi suy nghĩ.
Sữa đậu ngọt thơm, bánh bao nhân thịt trắng mềm, miệng lưỡi cảm thấy hạnh phúc, huống gì là con người!
Cậu Cố vừa ăn vừa cảm thán, hỏi vợ:
“Bà ở bên này, ngày nào cũng ăn thế này à?”
“Dĩ nhiên là không.” Mợ lườm một cái.
Đúng lúc cậu Cố thở phào, thì nghe vợ nói tiếp:
“Bánh bao, sủi cảo, mì, thay phiên nhau. Ăn nhiều đến nỗi tôi chẳng còn cảm giác ngon như hồi trước.”
Hồi xưa, ăn được bánh bao, sủi cảo, mì là quý lắm, ăn vào là thấy thơm, thấy ngon.
Giờ đồ ngon ăn nhiều rồi, thấy mấy món ấy cũng chỉ bình thường thôi.
Vì từ khi Đâu Đâu và Đô Đô còn trong bụng, bà đã qua đây chăm sóc. Đến giờ đã hai ba năm, ăn không ít.
Cậu Cố: “…”
“Tiền nhuận bút của cháu dâu có đủ nuôi ăn thế không đấy?” Ông lo lắng hỏi.
Bánh bao, sủi cảo, mì thay phiên, sống kiểu này thì tốn biết bao nhiêu?
“Ông còn lo gì nữa? Chúng tôi cũng không phải bữa nào cũng ăn gạo trắng bột mỳ đâu, cũng có ngũ cốc, thô lương luân phiên. Nói thật, ăn thô lương lại thấy ngon.” Mợ đáp.
Đừng nói đến chuyện Bạch Nguyệt Quý mỗi tháng nhuận bút gần bốn mươi đồng, chỉ riêng Chu Dã hiện giờ cũng đang làm việc nghiêm chỉnh, nông nhàn thì dẫn Quảng Thu, Thái Sơn vào núi săn thú. Đi vài hôm cũng kiếm được mười mấy hai chục đồng là ít.
Hai vợ chồng ấy còn hay nhặt được nhân sâm, cá vàng, lão viên đầu gì đó, như thể ông trời đuổi theo mà cho ăn vậy.
Chẳng lẽ lại không há miệng mà ăn?
Người ta nói ăn được là có phúc!
Hai ông bà ăn sáng xong thì thấy Đâu Đâu và Đô Đô cũng tỉnh ngủ, mặc quần áo xong đi ra ngoài.
“Bà ơi, cháu muốn đánh răng ăn bánh bao!” Đô Đô nói.
Còn Đâu Đâu thì đã tự mình đi lấy ly và bàn chải.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Mợ liền pha nước ấm, bóp kem đánh răng giúp các cháu, giờ tụi nhỏ đã đánh răng rất thành thạo, không cần người lớn hỗ trợ nhiều nữa.
Cậu Cố nhìn mà ngạc nhiên:
“Nhỏ vậy mà đã tự đánh răng rồi à?”
“Chứ sao nữa! Răng tụi nhỏ giữ kỹ lắm, đâu có như hồi Tiểu Tây Tiểu Bắc, hồi đó chúng ta không có ý thức gì cả, sâu hết cả răng, mới tí tuổi đầu mà đêm đêm đã kêu đau răng không chịu nổi.” Mợ lắc đầu.
Hai anh em Đâu Đâu và Đô Đô ngồi xổm đánh răng xong, còn súc miệng sạch sẽ, rồi mới chạy lại nhờ mợ lau mặt.
Mợ đem bánh bao và sữa đậu ra cho các cháu, vẫn còn nóng hổi bốc khói nghi ngút.
Sáng sớm nay bà đã hấp thêm khoai lang, lại rưới lên một ít nước thịt, mang ra cho Sư Tử ăn, ít nhất cũng ăn được bảy tám phần no.
Mỗi mùa đông, Bạch Nguyệt Quý đều mua thêm nhiều khoai lang, rửa sạch hấp chín cho Sư Tử ăn thêm, cộng thêm thịt, nước luộc thịt, xương… từ những lần Chu Dã đi săn, nên mỗi mùa đông Sư Tử đều béo lên trông thấy.
Đâu Đâu và Đô Đô dắt Sư Tử đi chơi, còn mợ với cậu Cố thì ngồi ở nhà xe chỉ lại dây thừng.
Bác gái Niên cũng dắt Niên Dao Dao - con gái của Hứa Nhã, đến chơi.
Bác gái Niên rất thân với mợ, hôm nay hoặc bà sang đây ngồi, hoặc là mợ sang bên bà, hai người vừa quay dây thừng vừa tán gẫu.
Còn về phần Chu Dã và Bạch Nguyệt Quý, lần này hai vợ chồng ngủ một mạch đến tận khi Tiểu Bác và Tiểu Viên tỉnh dậy, mới chịu dậy theo.
Lúc ấy cũng đã gần chín giờ rồi.
“Ôi chao, hai vợ chồng nhà này ngủ thật đấy!” Bác gái Niên cười nói.
“Thì đang vụ nông nhàn mà, lúc cày cuốc thì cực khổ bao nhiêu, giờ phải tranh thủ ngủ bù chứ.” Chu Dã vừa cười vừa bóp kem đánh răng.
Bác gái Niên lại cười:
“Thế thì phải dưỡng sức thật tốt vào, bây giờ có tới bốn đứa con trai, gánh nặng đâu có nhẹ gì đâu.”
Chu Dã đi đánh răng, bác gái Niên lại ngồi tám chuyện tiếp với mợ, trong lòng không khỏi có chút ghen tị với nhà Chu Dã, một phát sinh luôn bốn đứa con trai.
Trong khi con trai bà – Niên Viễn Phương – đến năm 26 tuổi mới cưới vợ, mà đứa đầu tiên lại là con gái.
Thế là so với Chu Dã, chậm biết bao nhiêu!
Đứa cháu gái sinh vào tháng Năm năm nay, giờ đã là cuối tháng Mười Một, hơn nửa năm trôi qua rồi mà bé vẫn còn b.ú mẹ.
Con trai bà mỗi tháng chỉ về nhà được một lần, trong lòng bác gái Niên cũng hơi sốt ruột.