Sau khi sang nhà cậu mợ chúc Tết vào mùng năm, nhà Chu Dã cũng không ra khỏi cửa nữa.
Vì lại bắt đầu có tuyết rơi, mà còn rơi khá to.
Mãi đến tối mùng mười tháng Giêng, khi Chu Dã ra ngoài, trời vẫn còn đang tuyết rơi.
Những năm trước, việc lấy hàng thường rơi vào rằm, nhưng năm nay ấn định từ mùng mười, mà Chu Dã thì chưa từng bỏ qua một đợt nhập hàng nào, quấn áo chặt kín, nửa đêm đạp xe vòng đường xa đi ra ngoài.
Việc đầu tiên khi đến nơi dĩ nhiên là hỏi lịch lấy hàng tiếp theo, vì anh còn phải đi thông báo lại với kênh phân phối tuyến dưới, để bên đó sẵn sàng đợi hàng.
“Ngày 20.” Người lấy hàng đáp.
“Mười ngày sau à?” Chu Dã nhướng mày.
Bình thường là mỗi tháng một lần, gặp mùa thu hoạch thì có thể lùi lại, nhưng qua mùa rồi thì lại tăng tần suất giao dịch.
Năm ngoái sau vụ thu hoạch, từ đó đến trước Tết, gần như cứ nửa tháng lại có một lần, có thể nói là khá dày đặc.
Không ngờ lần này vẫn là mười ngày sau.
“Ừ.” Người kia gật đầu.
Chu Dã không ý kiến gì, trời lạnh thế này, người trong thôn toàn ngủ sớm, chỉ cần cẩn thận chút là khó mà bị phát hiện.
Tiếp đó là mua – giao – nhập – xuất hàng, chạy hai chuyến, xong xuôi mới mang tiền hàng về nhà.
“Ngoan, mới đầu thai thôi, không thể muốn là được đâu.”
Bạch Nguyệt Quý lí nhí:
“Không nhiều đâu, lần trước là hôm kia rồi còn gì.”
Chu Dã ghé sát lại hôn vợ một cái, định dỗ dành cô ngủ, nhưng vừa hôn xong, Bạch Nguyệt Quý lại càng thấy nhớ anh hơn.
“Không sao đâu, nếu thân thể có gì khó chịu thì em sẽ để ý, nhưng mà giờ không được ôm anh thì em mới thấy khó chịu đó.”
Bạch Nguyệt Quý vừa nói vừa vuốt ve mặt anh.
Chu Dã thấy vậy thì không nhịn được nữa, liền nhẹ nhàng dỗ dành vợ yêu.
Sau một trận âm dương điều hòa, Bạch Nguyệt Quý mới thấy thân tâm thư thái, rất nhanh ngủ thiếp đi, Chu Dã cũng cảm thấy vô cùng thỏa mãn, thấy vợ không sao thì cuối cùng cũng yên tâm.
Sáng hôm sau, Bạch Nguyệt Quý ngủ đến hơn chín giờ mới dậy, vì đang mang thai nên cô thường mệt mỏi, không gắng sức viết bài nữa.
Mặc dù cô không giữ tiền trong nhà, nhưng nhìn việc Chu Dã cứ tầm mười ngày lại đi lấy hàng một lần từ đầu đông đến giờ, thì thu nhập chắc chắn không ít.
Thêm vào đó, tiền tiết kiệm, cùng với đồ chôn dưới chum nước sau vườn, thì nhà họ tạm thời không thiếu tiền tiêu.
Cho nên chuyện viết bài kiếm thêm, thì cứ từ từ tính sau.
Rất nhanh đã đến Tết Nguyên Tiêu.
Chu Dã và Bạch Nguyệt Quý cùng nhau làm bánh sủi cảo.
Đâu Đâu và Đô Đô cũng đòi góp tay, thế là hai vợ chồng phải để riêng một góc bột cho hai nhóc chơi.
Hạt Dẻ Rang Đường
Hai anh em bắt chước bố mẹ làm bánh, tuy vụng về nhưng lại rất ra dáng, nhìn mà cưng c.h.ế.t đi được.
Làm được nhiều sủi cảo, ăn không hết thì bỏ vào tủ lạnh cấp đông, để lần sau ăn thì mang ra hấp là xong – rất tiện.
Tối hôm đó, Chu Dã còn mang một phần bánh sủi cảo đến nhà cậu mợ, đồng thời hẹn với mợ là ngày 21 tháng Giêng sẽ sang đón bà qua ở với nhà mình.
Vì ngày 20 anh còn phải đi một chuyến nữa, ngày 21 được nghỉ, còn ngày 22 thì anh, Lý Thái Sơn, Cố Quảng Thu cùng mấy người đàn ông khác đã hẹn nhau vào núi sâu đi săn.
Lần này cũng phải mất vài ngày mới về.
Thời gian trôi qua nhanh, chuyến hàng lần thứ hai sau Tết của Chu Dã cũng đến.
Sau khi giao dịch xong, anh ngủ một giấc, đến chiều thì đạp xe sang đón mợ về.
“Bà!” Đô Đô, cậu bé lanh lợi, vừa thấy cữu bà đến là lao tới ôm chầm lấy chân bà.
Đâu Đâu thì kiểu trầm ổn hơn, nhưng lại lẳng lặng đi lấy ly nước, đưa cho mẹ, ý bảo:
“Mẹ rót nước cho bà đi.”
Thấy hai đứa vui mừng ra mặt, Bạch Nguyệt Quý cười tủm tỉm:
“Mợ nhìn thấy không, hai đứa nó mừng rỡ thấy rõ luôn kìa.”
Mợ cũng mấy ngày rồi chưa gặp cháu ngoại, ôm hai đứa hôn lấy hôn để, rồi mới cười đón lấy ly nước từ cháu dâu:
“Dạo này còn nghén nữa không? Có đỡ hơn chưa?”
“Đỡ nhiều rồi ạ, chỉ là giờ không chịu nổi mùi tanh của cá thôi.” Bạch Nguyệt Quý cười nói.
Mợ gật đầu:
“Vậy thì ăn nhiều trứng gà với thịt vào, cũng bổ không kém.”
Có mợ ở nhà trông, hôm sau Chu Dã mang theo lương khô là bánh khô do mợ làm, cùng Lý Thái Sơn, Cố Quảng Thu và mấy người khác lên núi sâu đi săn.