Phải nói rằng lần này dưa hấu mua về đúng là ngon tuyệt.
Đâu Đâu và Đô Đô giống hệt mẹ, cực kỳ thích ăn trái cây, từ vải thiều đến dưa hấu, ăn cái gì cũng nhiệt tình lắm.
Cả hai đứa đều muốn tự ăn, không cho người lớn đút.
Ai đút thì chúng liền quay mặt đi, mắt nhìn chằm chằm cho đến khi miếng dưa được đưa vào tay chúng, lúc đó mới cười toe toét.
Kết quả, người thì đầy nước dưa, bẩn không thể tả,
Hạt Dẻ Rang Đường
Nhưng vì tính tự lập quá mạnh, Bạch Nguyệt Quý cũng không ngăn, cứ để chúng ăn theo cách của mình.
Ngày trước, khi con còn bé, cô rất kỹ lưỡng, mọi thứ đều sạch sẽ.
Nhưng giờ thì sao?
Đâu Đâu – Đô Đô thay đổi hoàn toàn nếp sống của cô.
Vì… có dọn sạch đến đâu, chúng cũng có thể quay lại làm bẩn ngay lập tức.
Thế nên, không phải thói quen không thể thay đổi, chỉ là chưa đến lúc phải thay đổi mà thôi.
Hiện tại Bạch Nguyệt Quý đã quen rồi, cho dù có thấy bọn trẻ ăn mà nước dưa hấu dây đầy lên quần áo, cô cũng chỉ bình tĩnh lau sạch rồi cho qua.
Nhà cô ăn dưa hấu rất hòa thuận, nhưng nhà lão Niên bên cạnh thì lại vì quả dưa hấu này mà xảy ra chuyện.
Lúc Bạch Nguyệt Quý đang ở nhà viết lách không hay biết gì, thì mợ dẫn Đâu Đâu và Đô Đô ra ngoài hóng gió về liền kể lại.
“Vì quả dưa hấu mà xảy ra chuyện? Có thể ra chuyện gì chứ?” Bạch Nguyệt Quý không hiểu.
Mợ vừa nhặt rau vừa giải thích: “Chẳng phải nhà mình vừa mua dưa hấu à? Đám cháu nhà lão Niên thèm lắm, nhưng mẹ của Viễn Phương không định mua, thế là Hứa Nhã tự bỏ tiền mua một quả dưa hấu về cho bọn nhỏ ăn. Kết quả, chị em dâu của cô ấy lại hỏi có phải cô ấy giấu nhiều tiền riêng không? Hỏi ngay trước mặt mợ đó, còn nói mấy người làm dâu tụi nó chẳng có đồng tiền riêng nào hết. Nói với mợ làm gì cơ chứ? Mợ chỉ dẫn Đâu Đâu và Đô Đô qua thăm mẹ của Viễn Phương thôi, kết quả bị kẹt giữa, đi không được mà ở cũng chẳng xong, quê c.h.ế.t được!”
Bạch Nguyệt Quý cười cười: “Chắc là ghen tị chuyện Hứa Nhã có tiền riêng từ lâu rồi, giờ mượn chuyện quả dưa hấu để bộc phát ra thôi.”
Cô biết, nhà họ Niên kiểu gì cũng sẽ có chuyện xảy ra.
Quả nhiên, chỉ vì quả dưa hấu mà nhà họ Niên rùm beng cả lên.
Mâu thuẫn bị mấy người chị em dâu trút hết lên người Hứa Nhã, cuối cùng Hứa Nhã tức quá thu dọn đồ đạc, quay về ký túc xá của nữ thanh niên trí thức ở.
Bác gái Niên tức muốn chết.
Tất nhiên không phải tức Hứa Nhã, mà là tức mấy nàng dâu kia, bà cũng không ngờ bọn họ bất mãn đến vậy!
Một mình Hứa Nhã thì ăn được bao nhiêu dưa hấu chứ? Rõ ràng là thấy đám cháu thèm nên mới tự bỏ tiền ra mua cho bọn nhỏ ăn thôi mà.
Tiền đó là cô ấy mang theo từ nhà mẹ đẻ về, là tiền riêng của cô ấy.
Còn mấy nàng dâu khác, nếu lúc gả tới mà có mang theo tiền riêng, bà cũng chẳng đòi. Nhưng tụi nó đến tay không, giờ thấy người khác có tiền riêng thì lại ghen tị.
Thật ra chỗ tiền mà Niên Viễn Phương đưa cho Hứa Nhã, bà cũng chưa từng động đến, vốn chỉ là xuất phát từ ý tốt, ai ngờ lại thành chuyện xấu, làm ầm lên mất mặt thế này?
Vốn Hứa Nhã rất cố gắng để hòa nhập vào nhà họ Niên, kết quả giờ cô ấy lại nhận ra là mình đã nghĩ quá đơn giản rồi.
Bác gái Niên liền tới tìm Bạch Nguyệt Quý nhờ giúp, vì bà đã đi khuyên mà Hứa Nhã vẫn không chịu về, nên muốn Bạch Nguyệt Quý ra mặt khuyên hộ.
Nhưng Bạch Nguyệt Quý không muốn dính vào.
“Cứ đợi Viễn Phương về rồi để anh ấy tự đi đón. Dù sao cháu cũng là người ngoài.” Bạch Nguyệt Quý từ chối thẳng thừng.