[Thập Niên 70] Cặp Đôi Đê Tiện Nên Sống Đời Bên Nhau

Chương 9



Mẹ Lương Đình Sinh cũng rất sợ con trai, không dám cãi lại chỉ còn cách ép tôi đi khám.

 

Miệng không ngớt lời: "Con gà không đẻ trứng giữ làm gì? Nhà họ Lương chúng tôi không cần loại không đẻ trứng, mày mau đi khám xem nguyên nhân là gì, chữa được thì ở lại, không chữa được thì cút đi đừng hại con trai tôi, tôi còn đợi bế cháu nội nữa."

 

Tôi bị mẹ Lương Đình Sinh áp giải đi khám, kết quả cho thấy tôi hoàn toàn bình thường.

 

Bác sĩ biết tôi ba năm chưa có thai liền nhắc nhở: "Bảo chồng cô đến khám luôn đi, không có con không hẳn là do phụ nữ, đàn ông cũng có thể có vấn đề."

 

16

 

Mẹ Lương Đình Sinh đứng nghe bác sĩ nói liền nổi giận:

 

"Ông nói bậy bạ gì thế? Ai bảo con trai tôi không đẻ được? Con trai tôi đẻ được, đã có..."

 

Bà ta nhận ra lỡ lời liền dừng lại, chỉ vào tôi ác khẩu: "Chính là nó không đẻ được, nó là con gà mái không trứng!"

 

Trên đường về, mẹ Lương Đình Sinh không ngớt chửi bác sĩ là kẻ dốt nát nói nhảm.

 

Lại bảo tôi không đẻ được thì mau cút đi đừng cản trở con trai bà.

 

Tôi bỏ ngoài tai coi như gió thoảng.

 

Nhưng trong lòng lại suy nghĩ một chuyện, kiếp trước tôi từng đi khám vì muốn có con, bác sĩ bảo tôi hoàn toàn bình thường.

 

Nhưng tôi mãi không sinh được, kiếp trước tôi từng đề nghị Lương Đình Sinh đi khám, anh ta từ chối.

 

Anh ta nói chỉ cần có tôi bên cạnh là đủ, hai đứa không cần con.

 

Tôi không phải không nghi ngờ nguyên nhân không có con là do Lương Đình Sinh.

 

Nhưng Lương Đình Sinh có con, anh ta và Cố Dĩnh sinh ra đứa con của riêng họ.

 

Vậy nếu cả Lương Đình Sinh và tôi đều không có vấn đề, thì nguyên nhân thực sự là gì?

 

Về đến nhà, Lương Đình Sinh và Cố Dĩnh đều đi làm về.

 

Mẹ Lương Đình Sinh trước mặt Cố Dĩnh lại mắng nhiếc tôi một trận.

 

Cố Dĩnh nghe mẹ Lương Đình Sinh chửi tôi, nét mặt không giấu nổi nụ cười.

 

Lương Đình Sinh nhíu mày khuyên can, cuối cùng đưa Tiểu Bảo cho mẹ mới dừng được lời mắng.

 

Mẹ Lương Đình Sinh dẫn Tiểu Bảo ra ngoài chơi, trong nhà chỉ còn tôi, Lương Đình Sinh và Cố Dĩnh.

 

Lương Đình Sinh mặt mày khó coi đuổi Cố Dĩnh: "Tôi và Gia Ngưng có chuyện cần nói, cô về trước đi."

 

Cố Dĩnh không vui bỏ đi, Lương Đình Sinh đến ôm tôi: "Gia Ngưng, em chịu thiệt thòi rồi, mẹ anh miệng lưỡi sắc như d.a.o nhưng lòng dạ mềm như đậu phụ, em nhẫn nhịn chút."

 

Tôi nhếch mép: "Em không sinh được con, tất cả đều là lỗi của em, Lương Đình Sinh, mẹ anh nói đúng, em như vậy sẽ khiến nhà họ Lương tuyệt tự, chi bằng chúng ta ly hôn đi!"

 

Lương Đình Sinh kiên quyết lắc đầu: "Không thể! Em là vợ anh, anh sẽ không ly hôn với em đâu, Gia Ngưng, dù có chuyện gì xảy ra, anh cũng sẽ cùng em đối mặt, vợ anh cả đời này chỉ có thể là em."

 

Nhìn Lương Đình Sinh thề thốt, trong lòng tôi chỉ thấy tiếc.

 

Tôi thấy lạ, Lương Đình Sinh đã cùng Cố Dĩnh đăng ký kết hôn rồi, sao kiếp trước và kiếp này đều giấu tôi kỹ như vậy?

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Sao anh ta không đuổi tôi đi để chính thức sống với Cố Dĩnh?

 

Sao lại để Cố Dĩnh và con trai quý tử sống bí mật bên ngoài?

 

Chỉ muốn coi tôi như người giúp việc?

 

Điều này cũng không hợp lý.

 

Sau này Lương Đình Sinh thăng tiến vùn vụt, lên đến chức tổng công trình sư, lương của anh ta đừng nói thuê một người giúp việc, thuê ba người cũng đủ.

 

Vậy tại sao anh ta cứ phải giấu tôi như vậy?

 

Công việc của tôi anh ta đã lấy cho Cố Dĩnh, thi đại học bề ngoài tôi cũng thi hộ Cố Dĩnh, như vậy trên người tôi không còn giá trị lợi dụng nào nữa.

 

Sao Lương Đình Sinh vẫn không muốn buông tha tôi?

 

Hay anh ta thực sự yêu tôi?

 

Đây không phải trò đùa sao?

 

Yêu tôi sao lại lén lút đăng ký kết hôn với Cố Dĩnh?

 

Trong lòng tôi không tìm ra câu trả lời, ngay lúc đó, bên ngoài vang lên tiếng thét xé lòng: "Mau ra đây! Có chuyện lớn rồi!"

 

17

 

Con trai của Cố Dĩnh và Lương Đình Sinh là Tiểu Bảo gặp nạn!

 

Thằng bé bị mẹ Lương Đình Sinh dẫn ra ngoài chơi, sơ ý chạy ra giữa đường, đúng lúc có xe đi tới, tài xế không kịp phanh.

 

Tiểu Bảo bị đ.â.m trúng, m.á.u me đầm đìa được đưa vào viện.

 

Nghe tin này, Cố Dĩnh liền chân tay bủn rủn, Lương Đình Sinh phải đỡ cô ta đi viện.

 

Tôi đi theo sau, lạnh lùng quan sát tất cả.

 

Kiếp trước Tiểu Bảo lớn lên bình an vô sự.

 

Sao kiếp này lại xảy ra chuyện như vậy?

 

Tiểu Bảo bị xe đâm, thật lòng tôi không chút thương cảm.

 

Dù sao kiếp trước tôi từng thương yêu Tiểu Bảo, lúc đó tôi không biết nó là con riêng của Lương Đình Sinh và Cố Dĩnh.

 

Cố Dĩnh chiếm công việc của tôi, tôi chân thành chăm sóc nó.

 

Bản thân không có con, tôi coi nó như con đẻ.

 

Sau này Cố Dĩnh tốt nghiệp đại học, tìm được việc mới về đón nó đi.

 

Tôi tự hỏi không có gì phụ lòng nó, nhưng nó thừa hưởng sự độc ác, ích kỷ, vô liêm sỉ của Cố Dĩnh và Lương Đình Sinh.

 

Sau khi Lương Đình Sinh chết, nó cùng Cố Dĩnh đến đuổi tôi, khuôn mặt đó tôi nhớ rõ.

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

 

Nó nhạo tôi: "Đồ ngu ngốc, bà chỉ là công cụ bị lợi dụng, bố mẹ tôi coi bà như người giúp việc, giờ bố tôi c.h.ế.t rồi, bà cút đi!"

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com