Hai ngày qua, thời gian hỗn loạn đến cực điểm. Trong những lúc ngẫu nhiên còn giữ được chút ý thức, Tang Lam nghiêng đầu nhìn về phía mép giường nơi ánh sáng lặng lẽ chiếu vào, đến mức cũng chẳng thể phân rõ đó rốt cuộc là ánh bình minh sớm mai, hay ánh dương lúc xế tà.
Mãi đến khi thời điểm sứ đoàn Mạc Bắc theo dự định khởi hành rời kinh đã đến gần, y mới khó nhọc thoát ra khỏi tình cảnh như mộng như huyễn kia.
Khi Tang Lam lần nữa mở mắt, bên người đã chẳng còn bóng dáng ai. Trong không khí chỉ lưu lại chút hương thơm thanh nhã, lặng lẽ lan tỏa chẳng tan.
Từ thuở còn ở Úc Vương phủ, Tang Lam đã từng nhiều lần bắt gặp Tạ Lưu Đình đốt loại huân hương đặc biệt sản từ Tương Nam này trong phòng ngủ. Loại lễ thủy hương này tuy quý giá, song vẫn còn thua xa Long Tiên Hương chỉ dành cho đế vương. Dẫu vậy, lại được nhiều văn thần thanh nhã ưa chuộng.
Tang Lam vốn không tinh thông về hương liệu, ngày trước từng nhắc tới chuyện này mới hay, Tạ Lưu Đình thuở đầu cũng chẳng thích dùng hương. Mãi cho đến đêm đầu tiên hai người ngoài ý muốn cùng chung chăn gối, mới bắt đầu dùng thường xuyên.
Khởi đầu, chỉ bởi lẽ loại hương ấy có tính ôn hoà, lại giúp át đi dược vị quá nồng trên thân hắn, tránh để Tang Lam ngửi thấy mà sinh khó chịu. Cũng chính vì thế, Tạ Lưu Đình từ đó mới thường xuyên đốt loại hương này. Dù sau đó Tang Lam đã biết nguyên do và tỏ ý không để tâm, nhưng bởi tác dụng an thần dễ ngủ, Tạ Lưu Đình vẫn thường đốt mỗi khi Tang Lam thức khuya đọc sách, lặng lẽ đưa người vào giấc mộng.
Chỉ là, Tang Lam không ngờ được rằng-ba năm ly biệt, thói quen ấy của người kia vẫn chưa từng thay đổi.
Tang Lam hoàn hồn từ trong hồi ức, đưa tay sờ lên nửa chiếc đệm giường thuộc về người kia, cảm nhận được nơi đó đã lạnh ngắt, đoán rằng Tạ Lưu Đình hẳn đã rời đi một lúc rồi.
Có lẽ là do bao năm tháng uống thuốc, dù dược đã ngừng từ lâu, nhưng giờ đây trong phòng vẫn còn phảng phất hương khí của hương liệu. Mùi thuốc đắng nhàn nhạt ấy, lạnh lẽo mà chua xót, luôn như có như không quanh quẩn nơi chóp mũi mỗi khi Tạ Lưu Đình ở gần. Giờ phút này, dù người không có bên cạnh, nhưng hơi thở ấy vẫn như một tầng mạng nhện mỏng, lặng lẽ quấn lấy thân thể y suốt hai ngày qua, nhẹ nhàng chạm đến làn da, như đang âm thầm hôn lên từng tấc da thịt.
Hương vị ấy không khiến người ta chán ghét, ngược lại lại yên bình và trầm tĩnh, đủ để khiến người cảm thấy an tâm.
Tang Lam nhìn chăm chú vào đỉnh màn giường hoa lệ một lúc lâu, đến khi thấy hương trong lư bên cạnh từ từ tàn lụi, y mới chậm rãi chống người ngồi dậy.
Rút kinh nghiệm từ lần trước, Tang Lam trước tiên khẽ động cổ chân. Ngoài dự liệu, y không cảm nhận được bất kỳ sự trói buộc nào. Y ngẩng đầu nhìn sang phía bên giường, liếc mắt một cái đã thấy y phục nam tử được gấp gọn gàng đặt ngay trong tầm tay với.
Trong điện, ngoài y ra không còn ai khác, dường như bên ngoài cũng chẳng có người canh giữ.
Tình cảnh yên tĩnh như vậy khiến trong lòng Tang Lam đột nhiên dâng lên một cảm giác hư ảo khó tả.
Gạt bỏ cảm giác khác thường ấy, Tang Lam đang định vươn tay lấy y phục ở mép giường, nhưng vừa giơ tay lên liền thấy ngón giữa tay phải của mình đang đeo một chiếc nhẫn ngọc tinh xảo.
"...... Đây là?"
Tang Lam thu tay lại, định tháo chiếc nhẫn kia xuống, nhưng phát hiện dù cố thế nào cũng không thể gỡ ra được. Y lại sợ dùng sức quá mạnh sẽ làm tổn thương ngón tay, đành phải tạm thời để yên chiếc nhẫn có vẻ ngoài tinh tế đoan trang ấy ở trên tay.
Chiếc nhẫn này khác hẳn với loại ngọc sức thường thấy ở con cháu vương hầu quý tộc. Chất ngọc được dùng tuy không tệ, nhưng cũng không thể coi là thượng phẩm. Kiểu dáng lại vô cùng đơn giản, không có bất kỳ hoa văn hay điêu khắc gì. Có điều, có lẽ do đã theo người lâu ngày, nên sắc ngọc lại hiện ra vẻ trong trẻo, ôn nhuận lạ thường.
Đây chính là chiếc nhẫn mà Tạ Lưu Đình thường đeo ở ngón trỏ.
Tuy Tang Lam không biết chiếc nhẫn này mang ý nghĩa gì, nhưng nếu là vật mà đối phương đeo bên người lâu dài, thì hẳn không phải thứ tầm thường.
Nghĩ đến đây, Tang Lam khẽ thở dài, không nghĩ nhiều về chiếc nhẫn nữa, tạm thời giữ lại, chờ đến khi gặp lại Tạ Lưu Đình sẽ trả lại cho hắn.
Thế nhưng, sau khi mặc y phục chỉnh tề rồi ở trong phòng đợi thêm một lúc lâu, y vẫn không thấy bóng dáng người kia đâu. Giữa lúc ấy, có cung nữ bước vào mang theo dụng cụ rửa mặt chải đầu cùng điểm tâm sáng. Nhân cơ hội đó, y hỏi dò về hành tung của Tạ Lưu Đình, nhưng cũng chỉ nhận được một câu cung kính mà xa cách:
"Nô tỳ cũng không biết ạ."
Tang Lam ngủ dậy muộn, dùng xong điểm tâm thì trời đã gần trưa. Thấy đợi mãi vẫn không thấy người kia xuất hiện, y bắt đầu chán đến mức chỉ biết tựa cửa điện, đưa mắt nhìn ra bên ngoài.
Tối qua dường như có một trận tuyết lớn trút xuống. Trong lúc mơ màng nửa tỉnh nửa mê, y còn nghe được tiếng gió bão rít gào ngoài điện. Giờ đây nhìn ra qua con đường đã được cung nhân quét dọn, hai bên đường tuyết đọng dày đặc, có thể dễ dàng nhận ra trận tuyết tối qua quả thật không nhỏ.
Kỳ thực, thời tiết như vậy vốn không thể coi là tốt đẹp, Tang Lam thầm nghĩ.
Thế nhưng kỳ lạ thay, hôm nay trời lại đặc biệt trong sáng. Cảm giác như âm thanh ồn ào của đêm qua chỉ là ảo ảnh trong mộng. Ánh nắng chan hòa chiếu xuống tuyết đọng hai bên đường, khiến cả khoảng tuyết vốn trắng ngà trở nên lóa mắt.
Tuy trời sáng, không khí bên ngoài vẫn vô cùng lạnh giá. Chỉ cần thở ra là hơi thở đã hóa thành làn sương trắng mỏng, tản ra trước mặt như ánh sáng lấp lánh khó bắt giữ.
Dường như có ai đã căn dặn từ trước, ngoài điện vắng lặng, không hề có cung nhân qua lại, khiến khung cảnh trở nên quạnh hiu. Tang Lam chống tay lên khung cửa ngắm nhìn cảnh tuyết một lát, sau đó chậm rãi thu ánh mắt về.
Nhưng dù cố tình lờ đi, cảm giác có vật lạ nơi các đốt ngón tay vẫn vô cùng rõ ràng. Tang Lam không kìm được, dùng lòng bàn tay cọ nhẹ chiếc nhẫn ấy. Lạnh lẽo xuyên thấu qua đầu ngón tay, ngọc kia mang theo cảm giác băng giá.
"Ngài rốt cuộc đang muốn làm gì vậy?"
Lời thì thầm theo gió tan vào không trung, không nhận được đáp lời.
Tang Lam không thể đoán nổi tâm tư Tạ Lưu Đình, mà xem ra trong thời gian ngắn cũng chưa thể gặp được người. Thế nên, y cũng không định tiếp tục ngồi chờ trong điện, mà cất bước đi thẳng ra ngoài.
Dù từng có thời gian sống trong cung, nhưng bởi ít khi ra ngoài dạo bước, lại thêm cung đường quanh co khúc khuỷu, tường cao viện sâu, Tang Lam vốn định tùy ý đi dạo một vòng, vậy mà đi tới đi lui lại dần dần đánh mất phương hướng.
"Quá sơ ý rồi."
Đi đến một khúc rẽ, nhìn cảnh vật xa lạ phía trước, Tang Lam bất đắc dĩ thở dài, đang định quay lại theo đường cũ, thì phía sau bỗng vang lên một giọng nói khô khan, lạnh lẽo:
"Hoàng tẩu."
Tang Lam kinh ngạc, xoay người nhìn lại, mới phát hiện từ khi nào phía sau đã đứng một thiếu niên, vóc dáng thấp hơn y chừng nửa cái đầu.
Đối phương mặc áo khoác màu xanh đen, dung mạo tuấn tú, nét mặt sáng sủa, thoạt nhìn lại có vài phần quen mắt.
Tang Lam nhẹ nhàng chớp mắt, thấy đối phương chưa kịp tự báo danh đã nhận ra thân phận, liền khẽ mỉm cười, mang theo chút vui mừng nói: "Lâu rồi không gặp, Thất hoàng tử điện hạ."
Chỉ vỏn vẹn ba năm, thiếu niên trước mắt đã tựa như một măng tre vừa nhú, cao lớn và mạnh mẽ hẳn lên. Không chỉ vóc dáng và dung mạo thay đổi rõ rệt, mà khí chất toàn thân cũng có sự chuyển biến. Tuy vẫn còn vương chút non nớt, nhưng đã toát lên nét trầm ổn và kín đáo.
Tạ Tuyên nghe vậy liền thu tay áo, hành lễ cung kính, song khi ngẩng đầu lên thì vẻ lãnh đạm giữa chân mày cũng phai nhạt đi nhiều:
"Lâu rồi không gặp, hoàng tẩu vẫn như xưa."
Tang Lam không rõ câu "vẫn như xưa" này là lời khen hay ý chê, chỉ mỉm cười đáp nhẹ:
"Ngũ công chúa dạo này vẫn khỏe chứ?"
"Tạ hoàng tẩu quan tâm, Tạ Uyển hiện giờ mọi sự đều tốt."
Tang Lam khẽ gật đầu: "Vậy thì tốt."
Nói đến đây, cả hai đều rơi vào trầm mặc. Tang Lam nhất thời không biết nên nói gì với Thất hoàng tử, còn Tạ Tuyên thì dường như có điều muốn nói, nhưng vừa chạm phải ánh mắt Tang Lam, những lời định thốt ra lại bỗng nghẹn lại nơi môi.
Có một số chuyện, dẫu không cần hỏi, đáp án cũng đã rõ ràng.
Xu@n tình nơi mặt mày Tang Lam giấu không nổi, quá mức lộ liễu, khiến người ta chỉ cần thoáng nhìn liền hiểu được y đã trải qua điều gì.
Kỳ thực, nếu thật sự không để tâm, cớ gì phải vượt ngàn dặm mà tìm tới?
Trầm mặc hồi lâu, cuối cùng vẫn là Tạ Tuyên mở lời trước. Hắn cụp mắt, khe khẽ thở dài:
"Hoàng tẩu hôm nay... chưa đeo khuyên tai."
"...... Gì cơ?" Tang Lam sửng sốt.
"Không có gì."
Tạ Tuyên bình tĩnh nói tiếp, hơi nghiêng đầu, giơ tay chỉ về một hướng:
"Hoàng tẩu vừa rồi chắc là đi lạc. Từ con đường này đi đến cuối, rẽ trái, rồi lại đi thẳng, cuối đường rẽ phải, đó là hướng về đế cung."
Nói đoạn, hắn lại giơ tay kia lên, chỉ về một hướng hoàn toàn khác:
"Còn đi theo con đường này, cứ đi thẳng, sau đó rẽ trái, là đường ra khỏi hoàng cung."
Dứt lời, Tạ Tuyên thu tay vào tay áo, đặt trước người, không nói thêm gì nữa.
Lời đã nói đến đây, Tang Lam cũng hiểu rõ ý tứ trong đó.
"Đa tạ." Y khẽ gật đầu, đáp lễ thiếu niên, rồi nói: "Vậy, ta xin cáo từ."
"Hoàng tẩu đi thong thả."
Tạ Tuyên cúi đầu, ánh mắt dừng lại nơi nền tuyết trắng dưới chân, mặc cho tiếng bước chân dần xa bên tai.
"Tạ Tuyên."
Một giọng nói trong trẻo, ôn hòa vang lên. Cùng lúc đó, một cơn gió mạnh quét qua, cuốn tung lớp tuyết phủ dày trước mặt về phía chân trời. Tạ Tuyên quay đầu nhìn theo phương hướng phát ra âm thanh, nhưng chỉ kịp thấy vạt áo của Tang Lam bị gió tuyết cuốn bay, mà giọng nói kia vẫn rõ ràng vang vọng bên tai --
"...... Mấy năm nay, trưởng thành rồi, vất vả cho ngươi."
Cho đến khi bóng dáng Tang Lam khuất hẳn ở cuối con đường, Tạ Tuyên vẫn đứng nguyên tại chỗ, ánh mắt trầm tĩnh nhìn về phương hướng y rời đi. Hồi lâu sau, hắn mới khẽ giãn mi tâm, hé môi nở một nụ cười nhạt:
"Thật đúng là... một chút cũng không thay đổi."
Dưới sự chỉ dẫn của Tạ Tuyên, Tang Lam rất nhanh liền tìm được phương hướng cần đến. Thế nhưng, khi đế cung còn chưa kịp hiện rõ toàn cảnh, mới chỉ lộ ra một góc, bước chân y lại một lần nữa bị người cản lại.
"Điện hạ."
Lớn lên cùng nhau từ nhỏ, Tang Lam làm sao lại không nhận ra giọng nói ấy. Y quay đầu nhìn về nơi phát ra thanh âm, vừa thấy hai thân ảnh quen thuộc liền khẽ giãn mày, mỉm cười:
"Chước Thanh, Chước Hoa."
Hai nữ tử thoạt nhìn không có quá nhiều thay đổi so với ba năm trước, chỉ là Chước Hoa dường như càng thêm trầm ổn, ổn trọng hơn nhiều so với dáng vẻ ngày trước.
Gặp lại người xưa tự nhiên khiến lòng người sinh vui. Nhưng những người vốn nên xuất hiện ngay trong đêm y nhập cung, lại mãi đến tận bây giờ mới "trùng hợp" mà đứng trước mặt y.
Tang Lam rũ hàng mi, theo bản năng khẽ vuốt v e chiếc nhẫn ngọc đang đeo trên ngón tay.
Đúng như y nghĩ, chưa kịp cùng hai người hàn huyên được bao lâu, Chước Thanh đã hạ giọng nói nhỏ:
"Điện hạ... Bệ hạ đã đơn thân vì người chuẩn bị xe ngựa rời khỏi kinh thành. Thừa dịp sứ đoàn còn chưa đi xa, nếu người nguyện ý, bây giờ liền có thể lên xe rời cung, dọc đường sẽ không có bất kỳ ai ngăn trở."
"Vậy sao."
"Nhưng mà, điện hạ-"
Chước Hoa cuối cùng vẫn không nhịn được. Nàng hơi mở miệng, như muốn nói điều gì, rồi lại có phần ảo não mà ngậm miệng, cúi đầu khẽ giọng:
"Ta... xin lỗi, điện hạ."
Tang Lam nghe xong, ngẩng đầu, ánh mắt chậm rãi đảo qua gương mặt hai người, đến khi nhìn thấy rõ trong mắt họ ẩn hiện sự phức tạp và do dự, y chỉ mỉm cười, nhẹ giọng trấn an:
"Ta hiểu rồi. Cảm ơn các ngươi."
"Ta sẽ không ép buộc bản thân mình."
Cánh cửa điện từng rộng mở khi y rời đi, giờ đây lại khép chặt.
Hiển nhiên, đã có người đến.
Tựa lưng vào từng đợt gió lạnh thoảng qua, Tang Lam lặng lẽ đứng trước cửa hồi lâu, nhưng vẫn chậm rãi chưa đưa tay ra đẩy.
"Ra vậy."
Cảm nhận được phía sau truyền đến tiếng bước chân khẽ khàng, Tang Lam khẽ cong mắt, vẻ bất đắc dĩ thoáng hiện trên mặt, song vẫn xoay người lại, nhẹ nhàng gật đầu chào người vừa đến:
"Ngài lại muốn nói với ta điều gì sao?"
Người tới - chính là Lăng Thích, chắp tay cúi đầu, giọng điệu trầm ổn:
"Thần không dám yêu cầu điện hạ làm bất kỳ điều gì. Bệ hạ mong rằng, điện hạ có thể tùy tâm mà lựa chọn, thần tất nhiên cũng như vậy."
"Dù là lưu lại hay rời đi, đều là do điện hạ tự mình quyết định."
Tang Lam nghe vậy khẽ chớp mắt, vẫn không lên tiếng, chỉ lặng lẽ chờ Lăng Thích nói tiếp.
Lăng Thích vốn là người thông tuệ, tự nhiên hiểu rõ việc Tang Lam một lần nữa trở lại nơi này mang ý nghĩa thế nào. Vì thế, hắn chỉ càng thêm cúi thấp người, nửa phần cảm thán mà nói:
"Thứ cho thần đường đột... Nhưng điện hạ và bệ hạ tuy nhìn qua dường như hoàn toàn khác biệt, thực chất lại là những người cực kỳ để tâm. Bởi vậy, ta vẫn luôn cho rằng - cuộc tương ngộ giữa hai người, tuy là trùng hợp, nhưng cũng là sự dung túng của vận mệnh."
"Với bệ hạ, điện hạ quan trọng hơn cả tính mệnh, thậm chí hơn cả xã tắc."
"Hôm nay thấy điện hạ trở về, ta ... xin dập đầu cảm tạ."
Âm thanh nặng nề của cái trán chạm đất bị tiếng tuyết rơi tĩnh lặng che lấp. Tang Lam khẽ run hàng mi, song vẫn không quay đầu.
"Không cần cảm tạ ta." Đôi mắt đào hoa xinh đẹp khẽ rũ xuống, dưới bóng mái hiên mờ tối, những tia sáng nhỏ vụn dường như vỡ ra từ đôi con ngươi thanh bích, lặng lẽ ánh lên,
"Đó là điều ngài ấy nên nhận được."
Lăng Thích vẫn quỳ như thế thật lâu, cho đến khi cánh cửa điện chậm rãi khép lại mới chầm chậm đứng dậy, sau đó khẽ thở ra một hơi.
- Đứa trẻ hắn tận mắt chứng kiến trưởng thành từ nhỏ đến lớn kia, rốt cuộc cũng gặp được một người thật sự tốt. Một người cực kỳ, cực kỳ tốt.
Cửa điện tuy đã khép chặt, nhưng cửa sổ lại để mở, bởi vậy trong điện cũng không đến mức tối tăm u ám.
Tang Lam bước qua cánh cửa, vừa ngẩng đầu đã bắt gặp dáng người quen thuộc mà đ ĩnh đạc trước cửa sổ.
Tạ Lưu Đình nghiêng người đứng cạnh khung cửa, ánh nắng sau giờ ngọ nhu hòa rọi qua bệ cửa, nhẹ nhàng phủ lên đôi mắt phượng sâu thẳm kia một tầng ánh sáng dịu dàng. Thế nhưng, đường nét nghiêng mặt lại bởi vì ánh sáng giao thoa sáng tối mà càng hiện rõ vẻ lạnh lùng, khiến người ta trong ngày nắng gắt cũng cảm thấy vài phần cô tịch, lạnh lẽo.
Từ góc độ của Tang Lam nhìn sang, chỉ thấy người kia hơi nhấc tay phải, tựa như đang nắm chặt vật gì trong lòng bàn tay. Hắn trầm mặc nhìn vật đó, tựa hồ đang đắm chìm trong suy nghĩ, dù nghe thấy tiếng bước chân đang tới gần, cũng không hề quay đầu, chỉ nhàn nhạt lên tiếng:
"Y đi rồi?"
Tang Lam nghe vậy khẽ nhướng mày, lập tức dừng chân tại chỗ, giả vờ ngạc nhiên hỏi lại:
"Ai đi rồi?"
Lời còn chưa dứt, đã thấy người đứng cách đó không xa khẽ xoay người lại. Trong đôi mắt phượng hiện lên thoáng kinh ngạc hiếm thấy, song sự kinh ngạc ấy chỉ lướt qua trong chớp mắt. Ngay sau đó, Tạ Lưu Đình đã khôi phục lại dáng vẻ ôn hòa, trầm tĩnh như thường ngày.
"Tháp Tháp," hắn nhẹ nhàng gọi, môi điểm ý cười, ánh mắt dịu dàng như nước, giọng nói ôn hòa, "Ngươi quay về rồi."
Vật hắn cầm trong tay bị tay áo rộng che khuất, nhưng ánh mắt Tang Lam sắc bén, trong khoảnh khắc người kia xoay người, đã sớm nhìn rõ thứ kia là gì.
Vì vậy, y không để lộ cảm xúc, lặng lẽ bước vào điện, gật đầu cung kính:
"Bệ hạ."
Rồi khẽ nghiêng đầu, nhìn về phía tay áo đang buông thõng.
"Đó là vật gì?" Y hỏi.
Tạ Lưu Đình trên mặt vẫn giữ vẻ ôn hòa, nhưng đôi mắt chợt dừng lại một khoảnh khắc. Ngay sau đó, hắn khẽ mỉm cười, giọng nói bình thản đáp: "Đó là huyền thiết làm xiềng xích."
"Huyền thiết hiếm có, chắc hẳn bệ hạ đã đặc biệt sai người chế tạo?" Tang Lam nhẹ nhàng nghiêng đầu, đôi mắt lấp lánh, "Chỉ là, có gì quan trọng đến mức cần dùng đến thứ này?"
Tự nhiên, đó là để cột lại con sư tử nhỏ đang hướng về tự do.
Dưới đáy lòng, một cơn cảm xúc tối tăm dần dần dâng lên, càng lúc càng mãnh liệt. Cuối cùng, giống như một con quái vật, nó thầm thì, vương vãi quanh tai hắn, không chịu rời đi.
Mặc dù trong lòng cảm thấy như thế, nhưng Tạ Lưu Đình vẫn duy trì vẻ mặt ôn hòa, không để lộ bất kỳ cảm xúc nào. Hắn vẫn giữ vẻ trang trọng và điềm tĩnh, như thể mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát.
Hắn không trả lời câu hỏi mà cả hai đã hiểu rõ từ lâu. Thay vào đó, hắn bước lại gần Tang Lam. Dáng đi của hắn tao nhã, nhưng lại mang theo một cảm giác mãnh thú đang thoát khỏi lồ ng, khiến người khác không khỏi cảm thấy sự nguy hiểm tiềm ẩn.
"Trẫm đã tưởng rằng, Tháp Tháp thông minh như vậy, chắc hẳn sẽ đoán được."
"Hết thảy chỉ là trẫm muốn dẫn ngươi đi theo một cái cớ mà thôi."
"Ta biết." Tang Lam chớp chớp mắt, ánh mắt dần dần hướng về người đang tiến lại gần. Khi hắn đã gần trong gang tấc, mới khẽ nói: "Ta biết, Tạ Lưu Đình."
Sáng nay y đã đoán ra khả năng này, nhưng lại lo lắng liệu đối phương thật sự là người có lòng trung thành tuyệt đối.
"Nếu đã biết, Tháp Tháp vì sao không đi?"
Một đêm nọ, trong ánh sáng lờ mờ của cung điện, hình ảnh yếu ớt đã biến mất không dấu vết. Tạ Lưu Đình rút lại vẻ ngoài ôn hòa của mình, lúc này thần sắc hắn lạnh lùng đến lạ thường. Hắn bình tĩnh, không chút dao động, lặp lại câu hỏi tương tự mà hắn đã hỏi Tang Lam tối hôm đó:
"Vì sao lại không đi?"
"Ta đã cho ngươi rất nhiều cơ hội."
Cố tình không định rõ thời gian, đã sắp xếp chu đáo ngựa xe, hết lần này đến lần khác còn có người được chỉ định dẫn đường...
"Vì sao lại không đi?"
Hắn lại hỏi thêm một lần.
Tang Lam, sau khi bị hỏi liên tiếp, bất chợt ngẩng đầu, không hề do dự đối diện với ánh mắt của Tạ Lưu Đình.
Đôi đồng tử trầm tối ấy vẫn sâu thẳm như cũ, dường như không thể dò được đáy. Nhưng sâu bên trong, nơi khó nhận ra nhất, lại ẩn giấu một tia sáng không rõ ý vị.
Tang Lam chớp mắt, trong lòng chợt nhớ đến: lúc muốn rời đi, không ai ngăn cản dù là phụ mẫu hay a tỷ; mới vừa rồi còn gặp Tạ Tuyên, Chước Thanh và Chước Hoa bên ngoài, thậm chí cả Lăng Thích.
Rất nhiều người, thoạt nhìn như đang khuyên nhủ, nhưng kỳ thực... tất cả đều muốn đưa y đến bên cạnh Tạ Lưu Đình.
Hoặc cũng có thể nói, là lòng y, đã dẫn dắt y quay về, trở lại bên người này.
"Ta biết, ngài muốn thả ta đi."
Giọng y như tuyết tan trên thảo nguyên dưới ánh nắng - trong trẻo, thuần khiết mà dịu dàng.
"Nhưng ta cũng biết, ngài đang từ chối sự thương hại của ta." Tang Lam bước lên một bước, sắc mặt bình thản mà nói.
Những hành động tưởng chừng như vô tình kia, kỳ thực... đều nằm trong sự tính toán của đối phương.
Bị hắn thẳng thắn vạch trần, Tạ Lưu Đình hơi cụp hàng mi dài, cuối cùng trên gương mặt cũng hiện lên một nụ cười xuất phát từ tận đáy lòng:
"Tháp Tháp so với ba năm trước, đã thông tuệ hơn rất nhiều."
- Đó cũng xem như một cách ngầm thừa nhận.
"Ta vốn đã hạ quyết tâm, sẽ không để ngươi rời đi thêm một lần nào nữa."
"Nhưng ta cũng không hề mong, Tháp Tháp ở lại bên cạnh ta... lại không phải vì cam tâm tình nguyện."
"Chuyện cổ độc... chỉ là cái cớ để ta có thể gặp lại ngươi một lần, cho dù chỉ là vì lòng thương hại." Tạ Lưu Đình ngừng lại giây lát, giọng dịu đi, mỉm cười nói, "Không ngờ, ngươi thật sự đến."
"Lẽ ra phải đợi thêm hai năm nữa... Đợi hai năm, chờ ta xử lý xong mọi chuyện, là có thể đi tìm ngươi." Tạ Lưu Đình nói, ánh mắt hơi cụp xuống, lộ ra cảm xúc bị kìm nén sâu sắc, "Chỉ là, thật sự quá mức tưởng niệm."
"Nhưng hiện tại, Tháp Tháp đã quay về bên ta rồi... thì thứ ta thật sự không muốn, chính là buông tay."
Đôi mắt Tạ Lưu Đình khẽ nhướng, ánh nhìn lộ ra vài phần sáng lạnh khiến người khó đoán, nhưng giọng nói vẫn dịu dàng và bình thản:
"Ta biết ngươi từng nhìn thấy phong cảnh đẹp nhất nơi đại mạc, chẳng muốn bị trói buộc bởi chốn cung thành sâu thẳm này. Ngươi không màng quyền thế, cũng chẳng thiết châu báu. Ta chẳng có gì đủ để giữ chân ngươi. Vậy nên, dù là lầu cao cung điện, hay sơn thủy nhân gian, đều để mặc ngươi lựa chọn. Dù ngươi đi đâu... ta đều có cách bảo vệ ngươi."
"Nói là tham lam cũng được -- Tháp Tháp, ngươi có nguyện ý... chờ ta thêm hai năm nữa không?"
Khi Tạ Lưu Đình cất lời hỏi, thần thái hắn vẫn bình tĩnh, thong dong, như thể đáp án có ra sao cũng chẳng hề bận tâm.
Tang Lam im lặng, ánh mắt lặng lẽ rời khỏi gương mặt hắn. Y hơi nghiêng đầu, nhìn về phía ô cửa sau lưng Tạ Lưu Đình - nơi gió tuyết cuốn theo từng làn bông mịn, thổi vào không gian, làm những sợi tóc nửa buông sau lưng nam nhân khẽ tung lên. Ánh sáng phản chiếu lên mái tóc trắng như tuyết kia, khiến cả người hắn như được phủ một tầng quang tuyết thần thánh - trông vừa bao dung, lại thanh khiết vô cùng.
Thế nhưng, Tang Lam lại rõ ràng hiểu được - ánh sáng kia, chưa từng thực sự chiếu rọi vào tận đáy lòng người này.
Từ lúc tái ngộ, y đã mơ hồ nhận ra điều đó - một dây đàn căng chặt đến sắp đứt, như đang vang lên âm thanh thống thiết, xuất phát từ đáy vực tối tăm không lời, nơi tận cùng sâu thẳm chỉ có nỗi bi ai âm ỉ thét gào.
Một cơn gió mạnh lướt qua, mang theo hoa tuyết mỏng tựa cánh hoa.
"Tạ Lưu Đình." Tang Lam bất chợt lên tiếng, giọng trầm ổn nhưng kiên định: "Ta chưa từng hối hận với lựa chọn năm đó, bởi khi ấy ta nghe theo tiếng lòng mình."
"Và giờ đây, ta cũng sẽ không hối hận với lựa chọn hiện tại."
"Chúc mừng ngài - ngài đã đánh cược đúng rồi." Trong mắt Tang Lam ánh lên một tia sáng dịu dàng, chứa đựng xúc cảm dịu nhẹ và sâu xa. Y khẽ mỉm cười - nụ cười chậm rãi, đột ngột mà chân thành.
"Nhưng ngà đã nghĩ sai rồi. Ta không trở về vì lòng thương cảm."
"Là bởi vì... ta không thể buông được ngài."
Y nhẹ nhàng đưa tay lên, đầu ngón tay khẽ chạm vào ngực Tạ Lưu Đình, ý cười nơi khóe môi thuần túy và thẳng thắn: "Người khiến ta ở lại nơi này là ngài ...Tạ lưu Đình."
"Bởi vì có thể trói buộc con người, xưa nay không phải xích sắt... mà là lòng người."
"Ta đồng ý với ngài - hai năm." Tang Lam giơ tay, nhẹ nhàng nắm lấy vạt áo của Tạ Lưu Đình, động tác nhẹ tựa gió: "Hai năm sau, hãy cùng ta trở về thảo nguyên Mạc Bắc."
"Cùng ta thực hiện lời hứa... dẫn ngài đi xem tháp cách hoa nở rộ."
Mỗi một lần y đưa ra lựa chọn, chính là một lần y nhìn rõ hơn nội tâm của mình.
- Có lẽ, thật sự là số mệnh đã định sẵn.
Và ngay trong khoảnh khắc y vừa dứt lời, đã lập tức bị một vòng tay quen thuộc siết chặt lấy, gắt gao ôm vào lòng.
Tựa như đúng như lời Tạ Lưu Đình từng nói - bọn họ vốn là một đôi trời sinh. Ngay cả cái ôm, cũng vừa vặn đến mức hoàn mỹ, thân thể từng tấc từng tấc đều khớp với nhau một cách chặt chẽ như thể sinh ra là để hòa vào nhau.
Tang Lam đưa tay vòng ra sau lưng Tạ Lưu Đình, cảm nhận rõ ràng từng rung động rất nhỏ nơi thân thể đối phương. Hắn khẽ nghiêng mặt, dịu dàng hôn lên má người kia - như muốn trấn an, như muốn nói rằng: những cảm xúc này không phải là đau thương, mà là niềm vui sâu sắc đến mức không thể kìm nén.
Qua thật lâu, người kia mới hơi nới lỏng vòng tay, nhưng ngay sau đó lại là một nụ hôn nóng bỏng, nồng nàn đặt xuống nơi môi.
Tạ Lưu Đình, trong khoảng cách gần gũi của nụ hôn ấy, đưa tay ôm Tang Lam chặt hơn nữa. Trán hắn chạm vào trán người kia, giọng khàn khàn, dịu dàng nhưng đầy khí khái vang lên --
"Ta đối với Tháp Tháp, cả đời này chỉ có một lòng, đến chết không đổi."
"Quãng đời còn lại, nhất định không phụ ngươi."
Cách xưng hô quen thuộc ấy, như thể vượt qua mọi rào cản thời gian, đưa họ trở về đêm đầu tiên tương ngộ. Tang Lam mỉm cười, vươn tay ôm chặt lấy cổ Tạ Lưu Đình, phối hợp cúi đầu, đặt một nụ hôn lên môi hắn.
"Ta tin Vương gia."
Bởi vì hắn chưa từng thất hứa.
Và thế là - đóa tháp cách hoa kia, băng qua thiên sơn vạn thủy, bay vào Trung Nguyên, cuối cùng cũng cam tâm tình nguyện được người nâng niu, trân trọng, giữ trong lòng bàn tay.