Đạo diễn vừa công bố xong, tôi liền nghe thấy tâm thanh nghiến răng nghiến lợi của Lục Tuyết:
Vịt Bay Lạc Bầy
【Đồ vô dụng! Bị phát hiện vụ túi hương, giờ cả hái nấm cũng thua. Thật muốn bóp c.h.ế.t nó cho rồi!】
Tôi nhíu mày ngẩng đầu lên, liền thấy ánh mắt lạnh lẽo của cô ta rơi thẳng vào người Lục Bảo Nhi.
Sau khi thi xong, các khách mời có một tiếng nghỉ ngơi.
Tôi thừa lúc Giang Dĩ Niên đi vệ sinh, ôm theo máy tính bảng chạy tới gần lều của nhóm Lục Tuyết.
Vừa áp sát, tôi đã nghe thấy tiếng khóc nức nở bị kìm nén.
Giọng nói đầy giận dữ nhưng vẫn cố nén của Lục Tuyết vang lên rõ ràng:
“Chỉ biết khóc! Cái gì cũng không bằng được con phế vật Giang Dĩ Nhiên kia! Sớm biết vậy thì khỏi cần đưa mày từ quê lên, để mày ở đó trồng trọt nuôi heo cả đời cho xong!”