Khóe miệng Hồng Yên hiện lên một nụ cười: “Vậy thì tốt, nhớ kỹ, nếu cậu còn dám gây khó dễ cho cô ấy, chị gặp cậu lần nào là đánh cậu lần đó.”
Thấy vậy, Diệp Phong nhẹ nhàng mỉm cười, nói với Cố Ninh Ninh: "Được rồi, không sao đâu, cậu ta không dám trêu chọc em nữa đâu."
"Anh trai, cảm ơn anh! Lần sau gặp lại em sẽ đãi anh ăn món ngon."
Cố Ninh Ninh thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới chui ra khỏi lòng ngực của Diệp Phong, trước khi rời đi, cô ấy còn kiễng chân hôn lên mặt Diệp Phong một cái.
"Anh trai, lần sau gặp lại!"
"Tạm biệt, mau về nhà đi."
Diệp Phong vẫy tay chào Cố Ninh Ninh, sau đó đi thẳng đến trước mặt Tiêu Thiên.
Tiêu Thiên nhìn thấy Diệp Phong, sợ đến mức toàn thân run rẩy, vội vàng lắc đầu xin tha: "Đừng đánh tôi, tôi thật sự sai rồi."
“Đừng sợ.” Diệp Phong cười nhạt: “Tôi chỉ muốn hỏi cậu hai vấn đề thôi.”
"Anh, anh nói đi!" Tiêu Thiên liên tục gật đầu.
"Cậu họ Tiêu, tôi hỏi cậu, Tiêu Y Nhân là gì của cậu?"
Tiêu Thiên cúi đầu suy nghĩ: "Tiêu Y Nhân? Con khốn đó?!"
"Hửm?" Diệp Phong nheo mắt, lạnh lùng nói: "Tôi hỏi cậu, cô ta là gì của cậu, cậu mắng cô ta làm gì?"
Tiêu Thiên hoảng hốt nói: "Cô ta là chị gái của tôi, chị gái cùng cha khác mẹ!"
"Ừm, thì ra là vậy." Diệp Phong gật đầu.
Nhìn bề ngoài thì Tiêu Y Nhân có vẻ tùy tiện nhưng trong tính cách thì lại rất truyền thống, tốt hơn nhiều so với một tay buông thả ăn chơi trác táng như Tiêu Thiên.
Tên Tiêu Thiên này vừa mở miệng đã mắng Tiêu Y Nhân là con khốn, điều này cho thấy mối quan hệ giữa hai người không tốt.
Họ là chị em cùng cha khác mẹ nên điều này cũng dễ hiểu.
"Sao anh lại hỏi về cô ta?" Tiêu Thiên hỏi.
"Cậu không cần phải quan tâm về chuyện này."
Diệp Phong quay người nói với Hồng Yên: “Mang cậu ta theo, chúng ta đi đến nhà họ Tiêu.”