Thanh Mai Thoái Ý
Lúc hỏi ra câu đó, ta trong lòng đã có phần đoán định.
Nàng nghe vậy, chỉ khẽ cười nhẹ:
“Có chăng? E là có.”
“Nhưng cũng chỉ có thể xem như không có. Người ấy không biết, cũng chưa từng hiểu.”
Đáp án này, không ngoài ta dự đoán.
Có tình, nhưng không vượt qua được quốc mệnh gánh vác trên vai, không vượt qua được mộng tưởng chinh chiến sa trường.
Nàng ta một lòng hướng ra biên tái, chưa từng nghĩ sẽ bị giam trong tường son.
Mà tiên đế, suốt đời cũng chưa từng thực sự hiểu nàng, chỉ lo nàng thành thân, binh quyền sẽ rơi vào tay người khác.
Nếu hắn hiểu nàng thêm chút nữa, e là ta và Mạnh Thời Tề đã không phải cưỡng ép thành thân, trở thành một mắt xích trong ván cờ mà thôi.
Lúc tiên đế lâm chung, Nghiêm Hạc Ninh lập lời thề: trọn đời không gả, phò trợ ấu đế.
Không biết khi ấy, hắn có kịp hiểu ra, tình ý thâm trầm kia vốn đã tồn tại, chỉ là… không thể nói, cũng không thể thành.
Chuyện giữa tiên đế và Nghiêm Hạc Ninh, ta cũng từng nghe phụ thân nhắc qua.
Họ quen nhau từ thời niên thiếu, một là hoàng tử thế cô, một là nữ nhi tướng môn.
Về sau nàng ra trận g.i.ế.c giặc, còn hắn đăng cơ xưng đế.
Nàng vì hắn bôn ba chinh chiến, hắn vì nàng phong tướng vinh hiển.
Chỉ tiếc, chuyện đến đây là tận, chỉ còn giữ lại một đoạn quân thần giai thoại, không thể đi xa hơn.
Hôm đó, ta hầu bút bên cạnh Thái hậu, cũng từng nghe bà lặng lẽ than thở.
Ta vẫn tưởng Thái hậu không rõ tình ý giữa tiên đế và Nghiêm Hạc Ninh, nào ngờ, bà lại nhìn rõ hơn bất kỳ ai, mà cũng chẳng hề ghen ghét.
Bà chỉ khẽ cười cảm khái:
“Nếu Nghiêm Hạc Ninh là một nữ tử tầm thường, hoặc tiên đế là một nam tử bình thường, có lẽ đã có thể thành một đoạn hảo nhân duyên.”
Ta không kìm lòng được hỏi:
“Vậy Thái hậu… có thấy tiếc nuối chăng?”
Thái hậu đáp:
“Không thấy tiếc nuối. Người ta từng yêu, chàng ấy cũng từng thật lòng yêu ta, chỉ tiếc… chàng qua đời ngay mùa đông năm ta tiến cung.”
Nghe đến đây, ta lặng thinh thật lâu.
Thảo nào bà chưa từng để tâm đến chuyện giữa tiên đế và Nghiêm Hạc Ninh.
Vì… tình cảm mà bà để tâm, chưa từng thuộc về tiên đế.
Tình yêu bà nói “không tiếc nuối”, là vì từng thật lòng yêu nhau, không ai phụ ai.
Nhưng… bà tiến cung thành hậu, người ấy lại c.h.ế.t đi giữa đông giá rét, âm dương cách biệt, nói không tiếc nuối… sao có thể là thực lòng?
Lại một năm tuyết phủ.
Ta che ô, bước trên đường đá trong cung.
Tuyết trắng phủ lên tường son, rực rỡ chói mắt.
Mạnh Thời Tề cũng cầm ô bước đến từ phía đối diện, nay hắn đã khoác trên mình dáng vẻ nho nhã của văn thần.
Ta khẽ gật đầu, vốn định lướt qua, hắn lại mở lời trước:
“Chưa kịp chúc mừng nàng, nay toàn triều đều truyền danh nữ quan Tống gia, ngự tiền thảo sắc, tài sắc vẹn toàn.”
“Nàng nay đã trở thành một nữ tử truyền kỳ, tựa như Nghiêm tướng quân rồi.”
Tới hôm nay, hắn mới thấy, mới nghe những điều về ta sao?
Tiếc rằng, ta đã sớm buông bỏ.
Kể cả hắn có tiếp tục đối với ta lạnh nhạt chua ngoa như thuở trước, ta cũng không còn để tâm nữa.
“Phụ thân đã nói rõ với ta, hôn sự năm xưa là thánh ý ép buộc.”
“Tống gia, Mạnh gia đều không thể không tuân theo, nàng vì đại cục mà nhẫn nhịn, là ta… đã trách nhầm nàng.”
Ánh mắt hắn chứa đầy áy náy.
“Chuyện đó không còn quan trọng nữa.”
Ta đáp, nhẹ như gió.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Nhưng hắn vẫn kiên trì, giọng khàn đặc mà nói:
“Quan trọng.”
“Nếu không phải ta mê muội Nghiêm tướng quân, nàng cũng không phải trở thành vật hy sinh cho quyền thuật đế vương.”
“Nếu ta không hồ đồ, đã không đổ hết trách nhiệm lên người nàng, lại còn… lạnh nhạt, cay nghiệt với nàng.”
“Đều là ta sai.”
Không ngờ, vẫn có thể chờ được một câu “xin lỗi” muộn màng từ hắn.
“Chuyện ấy… Mạnh đại nhân đừng để trong lòng, ta thật sự không để tâm nữa.”
Nói ra lời ấy, ta cảm thấy thật nhẹ nhõm, tự tại.
Ta đã tìm được con đường mình muốn đi.
Những chuyện cũ… đã sớm bị bỏ lại sau lưng.
Hắn khẽ thì thầm:
“Ta truy đuổi minh nguyệt nơi teo nơi quan sơn, mà lạc mất thanh mai đợi trước cửa.”
“Ánh sáng của trăng làm ta lóa mắt, đến giờ mới hiểu được người ta thực sự để tâm là ai.”
“Tống Hòa An… ta hối hận rồi.”
“Nàng có thể… cho ta một cơ hội nữa chăng?”
Từng có một thời, ta cũng từng tha thiết mong hắn quay đầu, tỉnh mộng khỏi hào quang nơi truyền kỳ, nhìn về ta một lần.
Nhưng hắn mê muội quá lâu, lâu đến mức đốt cạn cả tình cảm từ thuở niên thiếu.
Hắn không hiểu Nghiêm Hạc Ninh của năm đó, hôm nay… cũng không hiểu ta.
Ta lắc đầu, che ô bước ngang qua hắn, lặng lẽ rời đi giữa màn tuyết bay.
Chỉ để lại hắn một mình, đứng lại trong gió tuyết, cô đơn như cũ.
Chuyện cũ, kết thúc tại hôm nay.
Từ nay, không nợ không vướng.
Giao thừa đêm ấy, Nghiêm Hạc Ninh trấn thủ hoàng cung.
Ta mang rượu ngon, tới thăm nàng.
Hai người ngồi nơi lầu gác, lửa than cháy rực, rượu nóng ngọt lòng, đối ẩm mà nói cười, vô cùng khoái ý.
“Nghe nói Mạnh Thời Tề đã bỏ luyện thương pháp, chuyên tâm học thi thư, luyện thư pháp, vẽ tranh… đã thay đổi rất nhiều.”
Nghiêm Hạc Ninh thoáng ngập ngừng, muốn nói lại thôi.
Nàng muốn nói, hắn thay đổi là vì ta.
Ta cạn một chén, nhẹ giọng nói:
“Tình cảm… vốn nên thuận theo tự nhiên, không thể cưỡng cầu.”
“Ta tỉnh rồi, mà hắn thì vẫn chưa.”
Nghiêm Hạc Ninh chỉ cười, không đáp, nâng chén uống cạn.
“Nhưng… hắn rốt cuộc cũng sống thành dáng vẻ mà Mạnh lão từng kỳ vọng.”
“Nếu mai sau hắn có thể kế thừa gia phong, ấy cũng là chuyện đáng mừng.”
Vừa nói, ta vừa rót rượu.
Nàng chợt hỏi:
“Vậy nàng… có từng nghĩ sẽ quay đầu?”
Ta cười, nâng chén đáp:
“Hiện tại rất tốt, cớ gì phải quay lại?”
“Nữ tử biết an phận, thủ lễ, tề gia dưỡng phu đã nhiều, thiếu ta một người cũng không sao.”
“Mà ta đi làm một kẻ khác lối, cũng chẳng sao.”
Nàng cười ngạo nghễ, nâng chén cụng ta:
“Nói chí phải. Hiện tại tốt như thế, hà tất hồi đầu.”
(Hoàn)
Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com