Thanh Bình Chẳng Bình Thanh
3.
“Thanh Bình, con thấy lò luyện đan mới của phụ hoàng thế nào?”
Ta nhìn cái lò vàng chóe trước mắt, nở nụ cười ngọt ngào:
“Lò đúc từ vàng ròng cơ mà, đương nhiên là chất lượng tuyệt hảo rồi!”
Phụ hoàng ta ấy mà, lòng mang thiên hạ, tuổi đã cao mà còn chuyên tâm tu tiên.
Cả nước Đại Chu trông cậy vào ngày người phi thăng, ban phúc cho con cháu muôn đời.
Cho nên dân chúng Đại Chu, dẫu có bữa no bữa đói, cũng phải dốc lòng cung phụng để phụ hoàng tu luyện.
Nhưng tu tiên một mình cũng thật cô đơn, sao có thể chịu khổ như thế được?
Vậy là các vị đại thần “tận trung” của phụ hoàng liền mượn rất nhiều mỹ nữ trong dân gian, tặng vào cung làm bạn.
Bách tính nghe vậy mà mừng rỡ rơi nước mắt, có người vui quá… nhảy luôn xuống sông Hoàng Hà—so với phụ hoàng còn “phi thăng” sớm hơn.
Ta thầm nghĩ: có con đường tắt thế kia, còn tu hành làm gì?
Hoàng thất Đại Chu ta nên học hỏi một chút, biết đâu còn đắc đạo sớm hơn nữa ấy chứ.
Nhưng… ý nghĩ ấy chỉ nên giữ trong lòng thôi, nếu mà nói ra… không khéo lại thành một câu chuyện cảm động “phụ từ nữ hiếu”, truyền tụng ngàn đời!
Người nổi tiếng dễ rước họa, heo béo dễ bị làm thịt, ta không tranh phần này.
“Thanh Bình.”
Phụ hoàng ngồi xuống đầy mãn nguyện, rốt cuộc cũng đi vào chính sự.
“Nhị hoàng tử nước Tề sắp vào kinh rồi, con có biết không?”
Người cười từ ái, ta cũng đáp bằng một nụ cười ngây ngô:
“Nhị hoàng tử nào cơ ạ? Lâu quá rồi con quên mất tiêu rồi.”
“Vậy thì tốt.”
Phụ hoàng mỉm cười nhìn ta,
“Trẫm chỉ sợ con còn lưu luyến tình xưa, chẳng chịu sống yên ổn với phò mã.”
“Phụ hoàng nói thế là oan cho con rồi.
Con với phò mã sống với nhau ngọt ngào như mật, sao lại không yên ổn cho được?”
Phụ hoàng nhìn ta cười mà mặt thì cứng đơ, vừa cười vừa bỏ thêm củi vào lò luyện đan chưa hề nổi lửa.
“Thanh Bình, con đừng trách phụ hoàng.”
Than ôi, phụ hoàng nói gì thế? Sao lại nghĩ ta trách người?
Ta còn phải cảm tạ người ấy chứ!
Nếu năm xưa người không kịp thời cắt đứt mối quan hệ giữa ta và Tạ Từ, nhị hoàng tử nước Tề, thì giờ ta đã thành bà mẹ có con rồi.
Thế thì sao được?
Chẳng phải làm ô uế huyết mạch hoàng tộc Đại Chu ta sao?
Huyết thống của hoàng thất chúng ta vốn được chiết ra từ mồ hôi nước mắt của dân chúng, một khi lẫn tạp… dân có chịu không?
Không chịu! May mà phụ hoàng sáng suốt, cứu ta khỏi bước sai lầm ngàn đời.
“Ngoài cung đồn rằng con và phò mã bất hòa, sớm muộn gì cũng hòa ly. Thế là không được.”
Phụ hoàng nhìn ta, trong mắt thoáng qua một tia cảnh cáo.
“Không đâu.” Ta cười tươi rói,
“Con mà hòa ly rồi, ai giúp người kiềm chế tể tướng đây?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Đáng tiếc là ta không có mấy muội muội.
Nếu có, thì một người gả cho thượng thư, một người gả cho tướng quân, một người đi hòa thân.
Vậy thì thiên hạ Đại Chu, chẳng phải sẽ thái bình rồi sao?
Phụ hoàng mỉm cười đầy hài lòng:
“Quả nhiên vẫn là Thanh Bình hiểu chuyện.”
Được phụ hoàng khen một câu, trong lòng ta như được chấm mật, ngọt tận tim gan.
—
Về đến phủ công chúa, vừa vào cổng đã nghe một trận ầm ĩ.
A Lương chạy vội tới, trán rịn mồ hôi li ti:
“Công chúa! Phò mã lại muốn bỏ trốn rồi!”
“Ồ? Chạy chưa?”
“Chưa ạ, đã bắt về rồi. Cửa sổ còn bị đóng kín luôn rồi.”
“Cửa sổ bị đóng à?”
Ta nhíu mày, “Xem ra các người làm việc… không giống người rồi đấy!”
“Công chúa, người đừng cười to thế…
Hoàng thượng lại bảo người làm ồn hàng xóm cho xem!”
Ta che miệng, nín cười, rồi sải bước đến phòng phò mã.
“Công chúa! Xin công chúa hòa ly với ta đi!”
Tiết Thừa quỳ “phịch” xuống, ôm lấy chân ta, chỉ vào mấy ô cửa bị bịt kín.
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
“Cái lồng giam kín như bưng này… giam ta cũng giam luôn người!
Xin hãy thả ta, cũng là giải thoát cho chính người!”
Aizz, phò mã của ta đâu phải muốn hòa ly.
Hắn chỉ là muốn thoát khỏi thân phận phò mã để có thể nhập triều, tận tâm vì nước.
Một tấm lòng son như vậy, sao ta lại không hiểu?
Nhưng ta đã hứa với phụ hoàng sẽ chăm sóc hắn thật tốt.
Ta không thể thất hứa, để hắn đi chịu khổ được.
“Phu quân.” Ta vuốt má hắn, đau lòng nói:
“Đám người kia biến phòng chàng thành cái lu thế này, thật là quá đáng!
Yên tâm, ta sẽ làm chủ cho chàng.”
Ta chống nạnh, hét lớn:
“Ai làm đấy? Hả? Là ai? Sao lại đối xử với phò mã thế hả? Mau tháo hết ra cho ta!”
Đám thị vệ ngẩn người, lập tức luống cuống tháo dỡ.
“Chưa đủ.” Ta lắc đầu
“Phò mã thích thoáng khí, mở thêm cho ta mười cái cửa sổ nữa!”
“Vẫn chưa đủ! Mỗi cửa sổ, cho đứng một người.
Để quan sát kỹ càng, lúc nào phò mã cần là có người vào hầu hạ ngay, ngày đêm không ngơi nghỉ, chăm sóc mọi nhu cầu của phò mã!”
Ta kéo tay Tiết Thừa, cười tươi như hoa:
“Phu quân, chiếc lồng bốn bề thông gió này, chàng có vừa ý không?”
Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com