Tôi nhớ lại bài đăng trên siêu thoại: “Bây giờ cậu là người nổi tiếng rồi, đi cùng tớ, không sợ bị đồn thổi à?”
Chu Thần An khựng lại, rồi bật cười: “Lộ Vân Linh, giờ cậu biết đùa rồi cơ đấy.”
Đúng vậy, sau mấy năm du học, khoảng cách với cha mẹ xa dần, với những chuyện cũ cũng xa dần, tinh thần của tôi lại trở nên ổn định và lành mạnh hơn.
Có những thứ, đúng là chỉ đẹp khi ở xa.
Cậu nghiêm túc trả lời: “Tớ là tuyển thủ eSports, chẳng cần bán hình tượng độc thân.”
Ơ, sao cậu không nói: “Chúng ta chỉ là bạn, trong sáng, không có gì để đồn thổi”?
Còn chưa kịp nghĩ sâu, Chu Thần An đã chắc chắn nói: “Nếu cậu không từ chối, thì bốn giờ chiều ngày kia, tớ đến đón.”
07
Chiều thứ Bảy, Chu Thần An đến đúng giờ, đứng đợi dưới nhà tôi.
Cậu ấy mặc chiếc áo khoác dài màu be nhạt, bên trong là áo hoodie trắng, vừa chững chạc vừa mang nét năng động.
Một tay đút túi quần, dáng đứng cao ráo, ung dung bên cạnh bồn hoa.
Bốn năm không gặp, cậu ấy vẫn giữ được vẻ điềm tĩnh trong mọi việc như ngày nào.
Tôi hít một hơi thật sâu, bước đến lên tiếng chào: “Hello.”
Chu Thần An ngẩng lên, nhìn thấy tôi thì khẽ cười.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đôi mắt cậu ấy sáng rực, so với hình ảnh lạnh lùng trên ảnh thi đấu esports, ngoài đời lại thêm phần sinh động.
Có lẽ vì không còn chơi bóng rổ thường xuyên như hồi cấp ba, mà tập luyện trong nhà nhiều hơn, làn da của cậu ấy trông trắng hơn hẳn.
“Tớ nghe nói dạo này cậu bận thi đấu lắm hả?” Tôi hỏi để phá vỡ sự ngại ngùng do xa cách lâu ngày.
Chu Thần An vừa dẫn tôi đi về phía xe vừa bật cười lắc đầu: “Cậu bây giờ còn biết nói chuyện xã giao rồi à.”
Cậu ấy mở cửa ghế phụ cho tôi, đợi tôi ngồi vào và đóng cửa rồi mới vòng sang bên kia lên xe, vừa thắt dây an toàn vừa nói: “Cũng hơi bận, nhưng hôm nay tớ đã xin nghỉ rồi, đủ thời gian đưa cậu đi ăn rồi đưa cậu về.”
Trong xe thoang thoảng một mùi hương dịu nhẹ, giống hệt hồi còn đi học, tôi vô thức hỏi: “Cậu dùng nước hoa gì thế? Vẫn thơm như hồi đó.”
Chu Thần An đưa tay lên tay áo ngửi ngửi, nghiêng đầu: “Tớ chưa bao giờ dùng nước hoa mà.”
Cậu ấy chuẩn bị khởi động xe, đột nhiên dừng lại: “Tớ từng nghe nói, nếu con gái cảm thấy con trai có mùi thơm lạ, thì là do gene của hai người hấp dẫn nhau.”
Tôi cảm giác tai mình nóng ran: “Chu Thần An, cậu cũng biết đùa rồi à.”
Chu Thần An nhìn tôi bằng ánh mắt trong veo, không hề có chút giễu cợt nào: “Tớ không đùa đâu, thật sự có lý thuyết như vậy.”
Cậu ấy nói rất thản nhiên, khiến tôi nhất thời không biết phải phản ứng thế nào, đành giả vờ nhìn đồng hồ: “Đường có tắc không? Mình có đến kịp không?”
Chu Thần An bật cười khẽ, khởi động xe.
Trên đường đi, cậu ấy bỗng hỏi tôi: “Cậu còn nhớ Lâm Khác không?”
Cái tên này nghe có phần xa lạ, tôi nghĩ một lúc mới nhớ ra: “Phó hội trưởng hội học sinh hồi đó?”
Lâm Khác học cùng lớp với chúng tôi, thành tích khá tốt, gần bằng tôi, rất được giáo viên yêu quý, còn làm cán bộ lớp.
Tôi hầu như không có nhiều giao lưu với cậu ta, chỉ nhớ cậu ấy cao gầy, đeo kính gọng đen.