Thắng Game Nhưng Cũng Thua Em

Chương 6



“Hahaha, bố hả?” Tên cầm đầu cười khẩy, “Tôi nghe nói chẳng ai chịu đi họp phụ huynh cho cô mà?”

“Hay chơi với tôi đi? Tôi còn đẹp trai hơn mấy ông già đó.” Vừa nói hắn vừa giơ tay định vuốt tóc tôi.

“Diêm Hổ, bỏ tay ra.” Một giọng nam lạnh nhạt vang lên ở phía xa.

Không dữ dội, nhưng mang theo mệnh lệnh không thể kháng cự.

Diêm Hổ bị cắt ngang, hơi cáu bẳn.

Nhưng khi ngẩng lên nhìn rõ người vừa đến, hắn lập tức nghiêm túc, thu tay lại: “Anh Chu.”

Tôi nghe tiếng thì quay đầu.

Chu Thần An đeo ba lô, đứng cách tôi khoảng mười mét, từng bước một tiến lại.

Dưới ánh đèn đường, bóng người và bóng đổ của cậu ấy đều cao ráo, dáng vẻ tuấn tú mà lạnh lùng, không lộ rõ cảm xúc gì.

Đôi mắt đen trắng rõ ràng ấy, khi chạm phải ánh nhìn của tôi, cuối cùng cũng có chút ấm áp.

Chu Thần An đi đến bên tôi, khẽ nâng cằm về phía Diêm Hổ: “Ba mẹ mày bỏ tiền cho mày đi học, là để mày làm mấy trò này à? Xin lỗi cô ấy đi.”

Trước mặt đám đàn em, Diêm Hổ có phần xấu hổ, nhưng dưới ánh mắt lặng lẽ của Chu Thần An, hắn bắt đầu lúng túng: “Phải phải, anh Chu nói đúng.”

Sau đó nghiêm túc cúi đầu xin lỗi tôi: “Xin lỗi bạn Lộ, tôi không cố ý xúc phạm. Coi như bạn rộng lượng, tha cho tôi đi?”

Bọn họ rời đi rồi, tôi cảm ơn Chu Thần An, rồi ngẩng đầu hỏi: “Cậu dạy tôi đánh nhau đi.”

Gương mặt luôn lãnh đạm của Chu Thần An rốt cuộc cũng có chút biến hóa.

Cậu ấy hơi mở to mắt, giọng ngạc nhiên: “Tại sao?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Họ sợ cậu, chẳng phải vì cậu đánh nhau giỏi sao?” Tôi nhìn bóng dáng đám nam sinh khuất xa, “Tôi không muốn họ xin lỗi tôi là vì cậu, tôi muốn tự mình mạnh lên, để họ cũng sợ tôi.”

“Trên đời còn nhiều thứ mạnh mẽ ngoài đánh nhau.” Chu Thần An khẽ cười, “Cậu cũng rất giỏi, đừng để bị tiêu chuẩn của bọn họ ảnh hưởng.”

06

Hôm sau tan học, Chu Thần An chủ động đến tìm tôi, muốn đi cùng tôi.

Tôi vốn không quen đi song song với người khác, nhưng cậu ấy thực sự không giống những người còn lại.

Trên người cậu luôn mang một mùi hương nhè nhẹ, sạch sẽ, khiến người ta cảm thấy rất dễ chịu.

Khi trò chuyện, suy nghĩ của chúng tôi thường rất ăn ý, cùng tần số.

Thì ra chúng tôi là những người rất giống nhau.

Cả hai đều xuất thân từ gia đình khá giả, nhưng quan hệ với cha mẹ lại không tốt.

Khác chăng là cậu còn có một người anh trai, nên cha mẹ đã dồn hết sự quan tâm và kỳ vọng vào người con cả, để mặc cậu bị bỏ rơi.

Còn tôi là con một, cha mẹ bận rộn làm ăn, tôi chỉ là “đứa con ngoan” để họ mang ra khoe khoang, là công cụ tiếp nối giấc mơ dang dở của họ.

Vì khoảng cách với cha mẹ, cả hai chúng tôi đều quen tự mình giải quyết mọi chuyện, không làm phiền đến người khác.

Cũng vì vậy mà chẳng ai thật sự thân thiết bên cạnh.

Khi đó, tôi đã quen với việc sống khép mình, liền nói với cậu ấy: “Tôi cứu cậu một lần, cậu cứu tôi một lần, xem như huề nhau.”

Chu Thần An im lặng một lúc lâu mới lên tiếng, giọng hạ thấp xuống: “Cậu không thích ở cạnh tôi sao?”

Tôi lắc đầu: “Cũng không hẳn, chỉ là ngoài Thiệu Địch ra, tôi chưa từng kết bạn với ai.”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com