[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Họ sợ cậu, chẳng phải vì cậu đánh nhau giỏi sao?” Tôi nhìn bóng dáng đám nam sinh khuất xa, “Tôi không muốn họ xin lỗi tôi là vì cậu, tôi muốn tự mình mạnh lên, để họ cũng sợ tôi.”
“Trên đời còn nhiều thứ mạnh mẽ ngoài đánh nhau.” Chu Thần An khẽ cười, “Cậu cũng rất giỏi, đừng để bị tiêu chuẩn của bọn họ ảnh hưởng.”
06
Hôm sau tan học, Chu Thần An chủ động đến tìm tôi, muốn đi cùng tôi.
Tôi vốn không quen đi song song với người khác, nhưng cậu ấy thực sự không giống những người còn lại.
Trên người cậu luôn mang một mùi hương nhè nhẹ, sạch sẽ, khiến người ta cảm thấy rất dễ chịu.
Khi trò chuyện, suy nghĩ của chúng tôi thường rất ăn ý, cùng tần số.
Thì ra chúng tôi là những người rất giống nhau.
Cả hai đều xuất thân từ gia đình khá giả, nhưng quan hệ với cha mẹ lại không tốt.
Khác chăng là cậu còn có một người anh trai, nên cha mẹ đã dồn hết sự quan tâm và kỳ vọng vào người con cả, để mặc cậu bị bỏ rơi.
Còn tôi là con một, cha mẹ bận rộn làm ăn, tôi chỉ là “đứa con ngoan” để họ mang ra khoe khoang, là công cụ tiếp nối giấc mơ dang dở của họ.
Vì khoảng cách với cha mẹ, cả hai chúng tôi đều quen tự mình giải quyết mọi chuyện, không làm phiền đến người khác.
Cũng vì vậy mà chẳng ai thật sự thân thiết bên cạnh.
Khi đó, tôi đã quen với việc sống khép mình, liền nói với cậu ấy: “Tôi cứu cậu một lần, cậu cứu tôi một lần, xem như huề nhau.”
Chu Thần An im lặng một lúc lâu mới lên tiếng, giọng hạ thấp xuống: “Cậu không thích ở cạnh tôi sao?”
Tôi lắc đầu: “Cũng không hẳn, chỉ là ngoài Thiệu Địch ra, tôi chưa từng kết bạn với ai.”