Hứa Mạnh Niên lại nhìn nàng, nét mặt tự nhiên lại hơi xấu hổ.
“Mạn Nhi, cữu cữu không ngờ con lại có bản lĩnh như vậy, đến Sơn Vương điện hạ cũng thâm tình với con như thế.
Cữu cữu thật sự phải nhìn con bằng một con mắt khác” Lúc này Hứa Mạn Nhi đã bình tĩnh trở lại.
Lúc đó, khi biết Hứa gia coi nàng như một món hàng, có ý định tặng nàng cho Liên Khuê Nghiêm để làm vợ kế, nàng đã hoàn toàn thất vọng với Hứa gia, thất vọng đến mức không còn chút tình cảm nào nữa.
Nàng cười chiếu lệ: “Cữu cữu nói quá rồi.
Điện hạ cũng đã nói rồi, về sau sẽ có người trong cung tới bàn chuyện hôn sự, có lẽ con không cần lo lắng quá, con về phòng trước đây.
Đến khi về đến hậu viện, nàng lại chạm mặt với Hứa An Liễu.
Hứa An Liễu vẫn chưa biết có chuyện gì xảy ra.
Hứa An Liễu chỉ thấy lâu ngày không thấy Hứa Mạn Nhi, hơn nữa mẫu thân của nàng ta lại suốt ngày nói xấu Hứa Mạn Nhi nên ánh mắt nàng ta mang theo vẻ châm chọc.
“Chao ôi, đây không phải là biểu muội sao? Thời gian trước không biết muội đi đâu mà không thấy người đầu, phụ thân con phải người đi tìm muội mà cũng không biết muội đang ở đâu.
Đúng là khiến người khác lo lắng, chẳng lẽ một người lớn như vậy đi đâu mà không biết nói với người nhà một tiếng sao?” Hứa Mạn Nhi mím môi: “Lúc trước khi ta rời khỏi đây, cũng đã nói rõ với mọi người trong nhà không biết bao giờ mới quay về.” “Muội không nói gì cả, ai mà biết được có phải muội ở bên ngoài có làm chuyện gì xấu hay không? Dù sao hiện giờ muội vẫn còn mang danh của Hứa gia, nếu muội có quan hệ với mấy người không đàng hoàng, làm ô nhục thanh danh của của nhà họ Hứa thì mẫu thân ta không tha cho muội đầu!” Hứa Mạn Nhi lười không muốn để ý tới nàng ta.
Hứa Mạnh Niên lại nhớ tới chuyện gì nên vội vàng chạy tới.
Nghe được những lời này của Hứa An Liễu, tự nhiên ông ta thấy đầu mình đau nhức..