Thần Y Báo Huyết

Chương 2



2.

Kiếp trước, trưởng tỷ cũng như hiện tại.

 

Phụ thân trúng tên, nàng bận rộn chữa mấy vết rạn da do lạnh cho một tên ăn mày không quen không biết.

Nhị tỷ Chiêu Ngọc khó sinh, trên đường tới vương phủ, nàng lại động lòng thương một con ch.ó cái sắp sinh ven đường.

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

 

Nàng quỳ xuống đỡ đẻ cho nó, vừa làm vừa thản nhiên nói:

“Chúng sinh bình đẳng, con ch.ó này cũng là một mẫu thân. Mạng của nó không thấp kém gì so với mạng của vương phi.”

 

Kết cục, nhị tỷ khó sinh mà c.h.ế.c, thai nhi trong bụng còn chưa kịp rời khỏi thân mẹ đã bị chôn cùng một chỗ.

 

Ninh Vương vốn yêu thương nhị tỷ sâu đậm, vì vậy khăng khăng truy cứu trưởng tỷ tội cố tình chậm trễ khiến vương phi mất mạng.

 

Lúc ấy, dân chúng cũng dần tỉnh ngộ.

Bấy giờ mới nhận ra—Tống thần y kia cứu mèo cứu chó, duy chỉ với người thân ruột thịt thì ngoảnh mặt làm ngơ.

Ấy có khác gì một dạng vô tình, tàn nhẫn đội lốt từ bi?

 

Khi mắt thấy danh tiếng Tống thần y tràn ngập nguy cơ sụp đổ thì đúng ngày đầu thất của nhị tỷ, nàng lại gõ trống Đăng Văn, công khai cáo trạng phụ thân từng tham ô quân lương, nhị tỷ sau khi vào vương phủ thì thâm độc vô tình, đánh c.h.ế.c tỳ nữ...

 

Tất cả đều là lời vu cáo.

Không một chứng cứ.

Chỉ vì là người thân đứng ra tố cáo, thế nhân liền mặc định: Tống lão tướng quân và Ninh Vương phi vốn tâm địa bất chính, nên mới bị người nhà “đại nghĩa diệt thân” sau khi mất.

 

Trưởng tỷ đứng trước công đường, giữa ánh mắt nghi hoặc của quan viên và dân chúng, thẳng lưng ngẩng đầu, chính khí lẫm liệt nói:

“Phụ thân trúng tên, nhị muội khó sinh, chẳng phải ta không cứu, mà là vì ta biết… bọn họ tội nghiệt sâu dày. Diêm Vương muốn đưa họ xuống dưới để chuộc tội.”

“Họ sinh ra đã ở chốn giàu sang, còn những kẻ nghèo khổ ngoài phố kia mới là những người đáng thương, khốn khổ cả đời.”

“Trong mắt ta, chỉ có những sinh linh đáng thương ấy mới xứng được cứu độ.”

 

Nàng nói thế giữa phủ nha, trước mặt Thái tử, thái độ cứng cỏi, thanh cao cố chấp:

“Cho nên, ta không sai.”

 

Thái tử cảm động trước tấm lòng từ bi của trưởng tỷ, chẳng những không trách nàng mà còn bảo vệ danh tiếng Tống thần y.

Sau đó, bất chấp mọi phản đối trong triều, hắn nhất quyết nạp trưởng tỷ làm Thái tử phi.

 

Ngày Tống gia bị tịch thu gia sản, ta cũng bị liệt vào nô tịch.

Ngày trưởng tỷ khoác phượng bào, đầu đội mũ phượng, gả vào Đông Cung trong ánh mắt hân hoan của thiên hạ, ta ôm linh vị phụ thân và nhị tỷ, lao thẳng vào đội ngũ đón dâu, quyết đòi lại một công đạo.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Nhưng ta bị xe ngựa đ.â.m ngã.

Đầu đập xuống đất, sau gáy vỡ toác, m.á.u chảy đầy mặt.

Linh vị phụ thân và nhị tỷ cũng bị văng ra, vỡ thành hai mảnh.

 

Ta nằm trong vũng m.á.u, thân thể co giật, mơ hồ nhìn thấy trưởng tỷ khoác xiêm y đỏ rực từ kiệu hoa bước xuống.

Khi đó, ta vẫn còn ôm một tia hy vọng, cố nhích người, yếu ớt gọi:

“Tỷ tỷ… đau quá… cứu muội…”

 

Trưởng tỷ chỉ liếc nhìn ta, rồi quay người, chạy đến đỡ lấy một tên ăn mày vừa bị dọa đến tiểu ra quần bên đường.

 

Có người nhắc khẽ:

“Thái tử phi, hình như tam muội của ngài sắp không qua khỏi…”

 

Trưởng tỷ lại điềm nhiên đáp:

“Tam muội ta từng theo phụ thân và nhị muội sống nửa đời sung túc. Hôm nay, nàng phải trả lại một mạng cho kẻ đáng thương này.”

 

Trước lúc c.h.ế.c, ta run rẩy giơ tay phải lên, muốn lần tìm mạch tượng nơi cổ tay trái.

Từ sau dịch bệnh năm ấy, đây là lần đầu tiên ta muốn bắt mạch cho chính mình. Ta… muốn tự cứu.

 

Nhưng mạch tượng chưa kịp chạm đến, đã bị trưởng tỷ bắt lấy.

Nàng cười nhẹ, cúi xuống sát tai ta, nhắc nhở:

 

“Tam muội, có vẻ muội quên rồi. Năm xưa muội đã thề: nếu còn dám hành y, sẽ vạn kiếp bất phục.”

 

Khi ấy, là phụ thân bắt ta lập lời thề độc—nếu còn chạm vào mạch người, người thân sẽ gặp tai họa, cả đời ta sẽ không được yên thân.

Phụ thân dùng chính sinh mệnh của gia tộc để khóa ta lại, không cho ta dùng y thuật “làm hại người” nữa.

 

Sắc mặt ta tái nhợt.

 

“Để tỷ xem cho muội một chút nhé.”

Trưởng tỷ cười, siết lấy cổ tay ta.

 

“Mạch rất chậm, lúc có lúc không, nguyên khí sắp tuyệt.

Phụ thân mất m.á.u mà c.h.ế.c, nhị muội một xác hai mạng… đều là mạch tượng như thế.”

 

Nàng thấy trong mắt ta ánh lên thù hận, lại cúi sát xuống, nói khẽ:

“Muội không có tư cách oán ta. Bởi vì… năm xưa, muội hoàn toàn có thể cứu được họ.”

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com