Thần Y Báo Huyết
17.
Xử lý xong chuyện làng chài, ta quay trở lại kinh thành.
Tiên đế đã băng hà một năm trước.
Thái tử Tiêu Thừa thuận lợi kế vị, trở thành tân đế.
Nhưng sức khỏe của hắn suy nhược liên tục, mỗi ba ngày mới miễn cưỡng lâm triều một lần.
Vừa hồi kinh, ta lập tức đến gặp Ninh Vương—người năm xưa ta từng gửi gắm một câu hỏi.
“Ngài chuẩn bị xong chưa?”
Ninh Vương không đáp.
Chỉ nhẹ nhàng đưa ra hai đạo binh phù trong tay — là câu trả lời rõ ràng nhất.
Ba năm trước, khi ta cứu trị Tiêu Thừa, ta đã hạ thêm một vị thuốc độc, thứ độc sẽ phát tác sau ba năm.
Ta cứu hắn một mạng nhưng chỉ cho hắn sống thêm ba năm.
Cũng chính là ba năm để Ninh Vương âm thầm chuẩn bị.
Đêm ấy, giữa lúc tân đế đang nghẹn ngào đoàn tụ bên ta, rót rượu, bày tỏ sự nhớ nhung, Ninh Vương khởi binh tạo phản.
Tân đế thân thể suy nhược, nội cung hỗn loạn hoàn toàn không thể kháng cự.
Chỉ mười ngày sau, Ninh Vương đoạt vị.
Tân đế Tiêu Thừa bị giam trong nội cung trở thành phế nhân.
Ta đến gặp hắn lần cuối.
Tiêu Thừa đã hiểu tất cả.
Ánh mắt hắn đỏ như lửa cháy, rít lên:
“Tại sao?! Trẫm đã đối đãi nàng tốt như thế!”
Ta khẽ cười:
“Bởi vì, điện hạ từ đầu tới cuối luôn ngầm thừa nhận:
một con ch.ó trong Đông cung quý hơn một mạng người.”
Kiếp trước, hắn tán thưởng Tống Chiêu Nguyệt vì “cứu chó thay vì cứu người,”
Để rồi phụ thân và nhị tỷ ta bị vùi trong bùn đất, mang tiếng xấu đến c.h.ế.t.
Kiếp này, nếu không nhờ ta đổi chó thành chó khác, hắn vẫn sẽ tin rằng mạng sống của Vương phi có thể nhường bước cho thú cưng Đông cung.
Ngay cả Vương phi còn không bằng một con chó....
Vậy bách tính nơi biên cương?
Vậy dân nghèo đầu đường xó chợ?
Vậy kẻ ăn xin?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tất cả có đáng gì trong mắt hắn?
Một kẻ xem nhân mạng như cỏ rác thì không xứng làm quân vương.
Vì thế, Tiêu Thừa phải c.h.ế.c.
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
Trước khi xuống núi sư phụ từng dặn:
“Người học y không chỉ để cứu người, mà còn phải dám trừ gian, diệt họa, thay trời hành đạo.”
18.
Ninh Vương đăng cơ.
Nhị tỷ của ta trở thành Hoàng hậu.
Còn tiểu thế tử do chính tay ta đỡ đẻ được phong làm Thái tử kế vị.
Tống gia từ đó có Hoàng hậu làm chỗ dựa—có thể yên ổn một trăm năm không lo ngoại họa.
Sau khi mọi việc yên ổn, ta chuẩn bị lên đường chu du thiên hạ.
Trước khi rời đi, ta nói với Tiêu An: Đừng phụ lòng nhị tỷ của ta.
Tiêu An thề rất chân thành.
Ta tin tưởng hắn giờ khắc này thật lòng.
Nhưng lòng dạ nam nhân- luôn là thứ thay đổi theo mùa gió.
Ta mỉm cười, nhìn sâu vào mắt hắn, nói:
“Chỉ cần Hoàng thượng không phụ nhị tỷ, thân thể của ngài, sẽ an khang trường thọ.”
Lời nói ấy, ai nghe cũng hiểu.
Rằng nếu hắn thay lòng thì kết cục sẽ chẳng khác gì Tiêu Thừa.
Một vị thần y đứng đầu thiên hạ, không ai biết nàng sẽ hạ độc vào lúc nào và bằng cách gì.
Tiêu An biết ta làm được.
Bởi thế, hắn cả đời không dám phụ Tống gia.
Vậy là ta an tâm rời khỏi kinh thành, cáo biệt thân nhân.
Gió lớn, trời cao, biển rộng.
Tay xách hòm thuốc, ta đi về nơi dân nghèo cần cứu.
Một đời học y, ta không sống để trở thành hiền thê.
Ta sống là để hành y cứu thế.
Vì chúng sinh, vì lẽ công bằng.
(HOÀN)
Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com